Cách ăn mặc của người nọ giống hệt như mấy người thợ rèn ở nông thôn, hơn nữa xem tạo hình hiện giờ thoạt nhìn còn là một người thợ rèn sa sút.
Đây là Chùy Đế à?
Thế này... Phong cách quá nhỉ?
“Ngươi là Chùy Đế?”
“Là ta, ngươi có cách xử lý hạt châu này ư?”
“Đúng vậy, hạt châu đâu?”
“Có cách gì?”
“Ngươi đưa hạt châu cho ta trước đã”.
“Ngươi nói cho ta cách đối phó nó đi đã”.
“Má, ngươi có bệnh à, hạt châu là của ngươi chắc?” “Ta mặc kệ, nói cho ta biết đã.”
Trần Trường An không ngờ Chùy Đế lại cứng đầu đến vậy?
Nhưng ngẫm lại thì một người đã trở thành Đại Đế mà mỗi ngày còn coi bản thân là thợ rèn thì đầu óc ít nhiều cũng phải có chút gì đó không bình thường.
Trần Trường An nhìn sang Cổ Phong Hoa, khi hắn chuẩn bị mở miệng, Cổ Phong Hoa thầm rùng mình.
“Ngươi giải quyết đi”.
Thấy Trần Trường An không nói hai chữ “Tiểu Cổ” ra, Cổ Phong Hoa thở phào một hơi.
Trong lòng ông ta càng thêm biết ơn Trân Trường An, hắn cũng khá tốt đấy chứ, biết giữ thể diện cho ông ta trước mặt người ngoài. Đọc t𝙧uyện tại ﹛ T𝙧𝖴mt𝙧uyện﹒Vn ﹜
Khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu, Cổ Phong Hoa ngớ ra. Tại sao ta phải biết ơn hắn? Mẹ nó, đúng là điên rồi!
“Đưa hạt châu cho hắn đi, không cho hắn thì sao ngươi thấy được hắn làm gì với hạt châu này”, Cổ Phong Hoa khuyên nhủ.
Nghe Cổ Phong Hoa nói thế, Chùy Đế cảm thấy cũng có lý. “Được rồi, tiểu tử, hạt châu này đưa cho ngươi đấy”.
“Biểu diễn đi!”
“Ta đang nhìn đấy”.
Chùy Đế ném hạt châu cho Trần Trường An rồi nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, giống như rất sợ ngay sau đó Trần Trường An sẽ biến mất tại chỗ.
Thấy Chùy Đế như vậy, Trần Trường An cảm thấy buồn bực, ta có phải là trộm đâu, nó vốn là của ta, ngươi đang làm gì thế kia? Trông trộm à?
Trần Trường An không thèm để ý đến vị Chùy Đế đầu óc có vấn đề này nữa, hắn nhìn hạt châu trong tay, cảm thấy vô cùng thân thiết.
Viên thứ sáu, đây đã là Thai Châu thứ sáu rồi. Chỉ cần tìm được ba viên châu còn lại, tất cả mọi thứ sẽ hoàn mỹ.
Trần Trường An hít sâu một hơi, Thai Châu trong tay hóa thành một luồng năng lượng bay thẳng vào trong cơ thể hắn.
Thấy cảnh ấy, con ngươi của Cổ Phong Hoa và Chùy Đế đồng thời co lại. Chuyện gì vậy?
Hạt châu đâu?
Hạt châu bị ăn rồi ư?
“Ngươi chờ đãi”