"Nhà họ Trần này đúng là mưu ma chước quỷ, suýt nữa thì bị lừa rồi."
"Làm trễ việc hôn nhân tốt đẹp của ta, xem ta dạy dỗ bọn chúng thế nào."
"Cha ơi, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua."
"Khế ước vẫn ở nhà họ Trần, con lo họ sẽ tới phá đám khi con đính hôn." Liễu Mộng Nghiên tức giận nói.
"Chuyện này không khó."
"Mộng Nghiên, con và Ngũ Hoàng tử tâm đầu ý hợp, mà cậu của Ngũ Hoàng tử chính là Tam trưởng lão của Thượng Thanh Tông, thực lực mạnh mẽ."
"Chỉ cần con nói chuyện này cho Ngũ Hoàng tử, nhờ cậu hắn ra tay, nhà họ Trần chắc chắn sẽ không gây sóng gió được." Gia chủ nhà họ Liễu cười nói.
Quan hệ giữa hoàng tộc Đại Chu và Thượng Thanh Tông rất mật thiết, về tổng thể thì Thượng Thanh Tông mạnh hơn, nhưng Thái thượng Trưởng lão của Thượng Thanh Tông hiện
giờ là người của hoàng tộc Đại Chu.
Quan hệ ngàn dây muôn sợi, nếu hoàng tộc gặp nạn thì Thượng Thanh Tông không thể ngồi yên.
Mà cậu của Ngũ Hoàng tử lại là Trưởng lão Thượng Thanh Tông, thực lực khá mạnh.
"Cha ơi, chỉ cần nói với Ngũ Hoàng tử là được sao?" "Còn phía Hoàng thượng..."
"Mộng Nghiên, chuyện này nhiều người biết, nhưng ai cũng im lặng, con biết tại sao không?"
"Hoàng tộc cũng cần thể diện."
"Đó cũng là lý do vì sao lúc đó cha bảo hai người đi tới nhà họ Trần."
"Chuyện này, càng ít người biết càng tốt."
"Thì ra là như vậy, cha quả thật suy nghĩ sâu sắc. Vậy con đi tìm Ngũ Hoàng tử ngay bây giờ."
"Được, cố gắng giải quyết xong mối họa nhà họ Trần nhanh nhất có thể, kẻo đêm dài lắm mộng."
"Dạ"
Phía nhà họ Liễu đã hành động, phía nhà họ Trần cũng không ở lại thành Yên Quy nữa.
"Mọi người nhìn kìa, kỳ quái quá phải không?" "Mẹ nó, lần đầu ta thấy tình huống này."
"Cái này... ta chưa tỉnh ngủ đúng không? Ta đang mơ đúng không?”
"Mẹ nó, chó cũng cưỡi ngựa à?"
"Sống không bằng chó mà, ta còn không có tiền mua ngựa."
"Hai vị này là thiếu gia nhà ai thế?"
Ba ngày trước, Trần Trường An dẫn theo Trần Vân Hiên và Đại Hoàng rời khỏi thành Yên Quy, dọc đường đi bất cứ nơi nào có người thì đều thu hút rất nhiều sự chú ý.
Không liên quan điều gì khác, chỉ vì Đại Hoàng cứ nhất quyết phải cưỡi ngựa.
Chó cưỡi ngựa, chuyện chưa từng thấy, cũng chưa từng nghel
Lúc đầu Trần Vân Hiên còn hơi ngượng, dù sao hắn ta cũng chưa từng bị nhiều người chú ý và bàn tán đến thế.
Mặc dù sự chú ý tập trung vào Đại Hoàng, nhưng với tư cách là một thành viên cùng đoàn, tất nhiên Trần Vân Hiên cũng không tránh khỏi.
Tuy nhiên bây giờ Trần Vân Hiên cũng không còn để ý nữa, không còn cách nào, phải tập làm quen thôi!
"Vân Hiên, chỗ này vẫn còn thuộc phạm vi quận Bắc Nguyên sao?" Trần Trường An hỏi.
"Lão tổ, thật ra ta chưa từng rời khỏi thành Yên Quy bao giờ, nhưng tính theo quãng đường đi thì có lẽ vẫn còn ở quận
Bắc Nguyên." Trần Vân Hiên suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Ba ngày mà vẫn chưa rời khỏi quận Bắc Nguyên, tốc độ này quả thực hơi chậm.
"Đại Hoàng, tại ngươi cứ nhất định phải cưỡi ngựa đấy, nếu không thì sao lại đi chậm thế này."
Đại Hoàng liếc Trần Trường An một cái đầy khinh bỉ, truyền âm cho hắn: "Sao thế? Ta sống được đến tuổi này rồi, hưởng thụ chút thì có sao?"
"Cho phép ngươi cưỡi ta, không cho ta cưỡi ngựa à?”
"Ngươi vội cái gì? Đang vội đầu thai tái thế à?"
"Mạng của ngươi dài như vậy, vội làm gì?"
Nghe Đại Hoàng nói vậy, Trần Trường An bất đắc dĩ cười cười, tên này gần đây tính tình hơi nóng nhỉ, hay là tìm con chó cái cho nó để xả hơi?
Nó chắc chăn sẽ cảm kích mình nhỉ.