Chu quý nhân từ chính phòng đi đến cũng không nghe thấy Mạc Vấn lẩm bẩm, nhưng nàng lại nghe được quan nội thị tuyên đọc thánh chỉ, đạo thánh chỉ này chắc chắn là do Hoàng hậu xúi giục Hoàng thượng ban ra, hiển nhiên mục đích là nhằm vào Mạc Vấn.
"Làm liên lụy đến tiên sinh rồi." Chu quý nhân rời bước đến gần Mạc Vấn.
"Thời tiết nóng bức như thế này, những phu khuân kiệu kia thật đáng thương." Mạc Vấn lắc đầu cười nói, giờ Tỵ buổi sáng Hoàng hậu mới rời đi, mà giữa trưa thánh chỉ đã đến vương phủ. Chắc là gia hỏa này đã thúc giục phu khuân kiệu chạy gấp về cung, như thế có thể thấy nàng ta đã tức giận đến mức nào.
"Giờ phải ứng phó thế nào?" Chu quý nhân đưa tay chỉ vào thánh chỉ trong tay Mạc Vấn.
"Quý nhân có biết Thiên Ninh Am ở chỗ nào không?" Mạc Vấn quay người đi đến gian phòng phía đông.
"Không biết rõ." Chu quý nhân xoay người đi theo.
"Bẩm Quý nhân, nô tỳ có nghe được một ít tin vỉa hè, chỉ là không biết có đúng hay không thôi?" Thị nữ Hồng Ngọc khẽ nói xen vào.
"Cứ nói đừng ngại." Mạc Vấn quay lại nhìn Hồng Ngọc.
"Thiên Ninh Am ở núi Thiên Ninh phía bắc thành, chiếm diện tích rộng lớn, rất nhiều phòng xá, là một ngôi chùa của Hoàng gia. Mỗi khi Hoàng đế băng hà thì những cung nữ đã được Hoàng đế sủng hạnh nhưng không có con sẽ được đưa đến đó xuất gia. Ngày trước Thiên Ninh Am là do đạo cô quản lý nhưng chẳng biết từ lúc nào đã đổi thành ni cô, Mấy năm nay bắt đầu có chuyện ma quái ở chỗ đó, có nhiều cung nữ ở đó bị quỷ ám, thậm chí có người còn mang thai của quỷ, bụng to như trống. Lúc đầu phủ Tư đồ không hiểu rõ nên nghĩ là những cung nữ kia gian díu với người ngoài, nên liền tra tấn để hỏi cung xem gian phu là người nào, những cung nữ kia chỉ nói là do quỷ làm, cũng không có gian phu, đến lúc sinh thì đều không thể sinh được mà bụng trướng lên rồi chết, mổ bụng để khám nghiệm tử thi thì trong bụng chỉ có một bãi nước đen, quỷ thai đã biến mất rồi." Hồng Ngọc nói đến chỗ kinh khủng thì rùng mình.
"Có người nào từng gặp yêu vật kia chưa?" Mạc Vấn quay về phòng rồi đưa tay mời Chu quý nhân ngồi, sau đó mới ngồi xuống cầm chén trà lên.
"Nô tỳ nghe nói quỷ hồn kia đa số xuất hiện vào ban đêm, tới không bóng đi không hình, không có ai thấy được hình dạng của nó cả." Hồng Ngọc lắc đầu nói.
"Nha đầu ngươi nghe được ở đâu những lời loạn ngôn này?" Chu quý nhân nhíu mày nhìn về phía Hồng Ngọc.
"Cung nữ đều biết chỉ có Quý nhân không biết thôi." Hồng Ngọc khẽ nói.
"Hiện giờ Thiên Ninh Am có người ở hay không?" Mạc Vấn đưa tay ý bảo Chu quý nhân không cần răn dạy thị nữ.
"Có, cung nữ bị đưa đến khi trước vẫn còn ở đó, Tiên hoàng và Hoàng thượng nhân từ nên cũng chưa từng cắt đứt việc cấp dưỡng cho nơi đó." Hồng Ngọc liếc Chu quý nhân một cái rồi khẽ trả lời.
"Đã biết nơi đó có yêu vật quấy phá thì tại sao không phái người đến đó hàng phục?" Mạc Vấn hỏi, mặc dù Hồng Ngọc luôn nói yêu vật kia là quỷ nhưng hắn biết thứ quấy phá ở Thiên Ninh Am cũng không phải là quỷ hồn, vì quỷ hồn không thể làm cho phụ nữ có thai được, hẳn là một dị loại nào đó.
"Nô tỳ không biết." Hồng Ngọc lắc đầu trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy không hỏi tiếp nữa, Hồng Ngọc nghe thấy lời đồn nên không thể chính xác được, nếu muốn biết tình hình cụ thể thì phải tự mình đi đến đó.
"Thánh chỉ đã ban xuống thì không thể trì hoãn được, bần đạo sẽ đến Thiên Ninh Am điều tra." Mạc Vấn đặt chén trà xuống rồi nói với Chu quý nhân.
"Đem nguy hiểm đến cho tiên sinh, ta không yên lòng, tiên sinh có thể đến phủ binh trước lấy người để tiện sai bảo." Chu quý nhân nói. Hiện giờ nàng và hai vị tiểu vương gia đã không còn nguy hiểm, toàn bộ nguy hiểm đã chuyển lên người Mạc Vấn, khi đối phương chưa làm hại được Mạc Vấn thì tuyệt đối sẽ không dám ra tay với mẹ con nàng.
"Cảm ơn Quý nhân đã quan tâm, tạm thời không cần điều động binh lính, bần đạo đến đó xem qua trước đã." Mạc Vấn rời ghế đứng lên, chắp tay với Chu quý nhân rồi đi ra khỏi phòng, rời khỏi phủ.
Sau khi ra ngoài vương phủ Mạc Vấn cũng không lập tức đi về phía bắc mà đi đến phủ tướng quân Chấn Uy trước, báo ra tên họ để binh lính vào thông báo, cũng không lâu lắm đã thấy Trương Động Chi vui mừng chạy ra.
"Huynh đệ, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến phủ của ta thế này, mau vào đây." Trương Động Chi ngáp một cái, lúc này là sau giờ Ngọ, đây là thời điểm nghỉ trưa.
"Hôm nay bần đạo có việc, không thể vào phủ chào nhị lão được, huynh có thể theo ta đi một chuyến không, ta dẫn huynh đi mở mang tầm mắt." Mạc Vấn cười nói.
"Đi đâu?" Trương Động Chỉ cảm thấy hứng thú.
"Đi Thiên Ninh Am hàng yêu, huynh có hứng thú không?" Mạc Vấn cười hỏi.
"Không có gì hay hơn, ta đã sớm muốn đến đó xem xét, đệ chờ một lát." Trương Động Chi nghe vậy tỏ ra hưng phấn, quay người chạy vào trong phủ, chốc lát sau mang theo binh khí đi ra, vì không phải chiến đấu nơi sa trường nên y chỉ mang theo đao.
"Trương tướng quân đi trước dẫn đường." Mạc Vấn mời Trương Động Chi đi trước.
"Ngươi chưa đến Thiên Ninh Am thì làm sao biết nơi đó có yêu vật?" Trên đường đi Trương Động Chi quay đầu hỏi.
"Một lời khó nói hết, đêm qua trong thành có vụ nổ lớn là do ta đấu pháp với yêu nhân muốn hại hai vị tiểu vương gia. Sáng nay Hoàng hậu đến vương phủ, gây khó khăn cho ta, ta không nhượng bộ nên đã đắc tội nàng, giữa trưa liền có thánh chỉ đến vương phủ, lệnh cho ta đến Thiên Ninh Am hàng yêu." Mạc Vấn cười khổ giải thích.
"Chuyện ma quái ở am Thiên Ninh xảy ra từ lâu rồi, ngươi không biết rõ thì tại sao lại mạo hiểm đến đó?" Trương Động Chi lắc đầu nói.
"Ta cũng không muốn nhưng thánh chỉ đã ban xuống thì ta không quyết định được, nếu như ngươi sợ thì có thể quay về." Mạc Vấn cười nói.
Trương Động Chi nghe vậy liếc Mạc Vấn rồi đi nhanh về phía trước.
Trương Động Chi là người ở đây nên y biết rõ núi Thiên Ninh, lời y kể đại khái cũng giống với Hồng Ngọc. Chuyện ma quái ở Thiên Ninh Am không phải chỉ mới xảy ra một hai ngày mà đã bắt đầu từ nhiều năm trước, nhưng tình hình cụ thể và chi tiết y cũng không biết nhiều. Chỗ đó là nơi ở của những người phụ nữ của Hoàng đế, nói là chùa thực ra là một nhà giam thì chính xác hơn, những phụ nữ mà Hoàng đế đã chạm đến thì người ngoài không thể đụng vào. Lúc này không có tục lệ chôn theo người chết nên các nàng được đưa đến đây chờ chết, đã là chờ chết thì không có ai lại quan tâm các nàng sống ra sao, chuyện ma quái xảy ra cũng không ai để ý đến, dần dần trong lòng mọi người chỗ đó thành nơi không lành, rất ít người đến đó.
"Nếu nơi đó có yêu vật quấy phá thì tại sao triều đình không phái tăng nhân đến đó hàng phục hoặc là chuyển đến nơi khác?" Mạc Vấn nhận lấy trái cây mà Trương Động Chi vừa mua ở ven đường.
"Đệ thông minh như vậy thì thử đoán xem." Trương Động Chi vừa ăn trái cây vừa cười nói.
"Có thể những tăng nhân kia biết rõ bản thân mình không thể hàng phục được yêu vật kia." Mạc Vấn phán đoán.
"Biết ngay đệ sẽ đoán thế mà, sai rồi, nói thật cho ngươi biết, Thiên Ninh Am kia có liên quan đến tranh đấu trong hậu cung." Trương Động Chi thấp giọng nói.
"Giải thích thế nào?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Trong hậu cung chỉ có mình Hoàng thượng là đàn ông mà lại có nhiều cung nữ, những cung nữ kia muốn có tương lai thì phải trèo lên được giường của Hoàng thượng. Những thị thiếp có danh phận tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu nhưng không thể làm gì, Hoàng thượng muốn sủng hạnh ai thì sủng hạnh, các nàng làm sao dám ngăn cản. Nhưng từ khi có chuyện ma quái xảy ra ở Thiên Ninh Am thì việc cung nữ dụ dỗ Hoàng thượng giảm bớt rất nhiều, nếu cách xa Hoàng thượng thì sau này còn có cơ hội rời khỏi cung, một khi đã có quan hệ xác thịt với Hoàng thượng thì nếu sinh được Hoàng tử, Công chúa sẽ một bước lên trời nhưng nếu không có con thì sẽ bị đưa đến cái nơi quỷ ám Thiên Ninh Am kia, làm sao mà các nàng lại không sợ cho được?" Trương Động Chi giải thích.
"Nói như vậy thì ta nhất đinh phải đến Thiên Ninh Am để hàng yêu, biến quỷ vực thành cảnh tiên, để cho cung nữ trong hậu cung nhìn thấy Hoàng thượng liền khoe khoang phong độ, khiến cho Hoàng hậu kia chẳng thể đề phòng." Mạc Vấn mặt lộ vẻ cười xấu.
"Ha ha ha, được đấy." Trương Động Chi cười to theo.
Núi Thiên Ninh ở phía bắc thành, cách khá xa. Hai người đi rất nhanh, qua giờ Mùi đã ra khỏi thành, đi thêm mười dặm nữa thì Trương Động Chi giơ tay chỉ một ngọn núi ở phía đông bắc nói với Mạc Vấn, "Đó chính là núi Thiên Ninh, ngôi chùa ở chỗ sườn núi kia chính là Thiên Ninh Am."
Trước đó Mạc Vấn cũng chú ý đến ngọn núi và ngôi chùa ở sườn núi kia. Núi Thiên Ninh có một ngọn núi chính và nhiều ngọn núi phụ đều không cao lắm, mặc dù màu xanh trải khắp trên núi nhưng cũng không có cây to, một ngôi chùa phải lớn gấp ba lần vương phủ được xây dựng ở giữa sườn núi của ngọn núi chính, xung quanh có màu xanh bao bọc, nhìn từ phía xa rất đẹp và tĩnh mịch.
"Nhìn bên ngoài thì hình như ngôi chùa này được xây dựng chưa lâu." Mạc Vấn xem xét địa thế của núi Thiên Ninh, nhìn từ góc độ phong thủy thì nơi này cũng không đến nỗi kém, không phải loại địa thế mà âm vật có thể sinh sôi.
"Ta nhớ lúc đầu nó cũng không lớn như vậy, chỉ có một đạo quan rất nhỏ, sau này được xây dựng thêm nhiều lần mới giống như hiện giờ." Trương Động Chi rẽ vào một con đường nhỏ để lên núi.
"Bên trong có bao nhiêu người?" Mạc Vấn đuổi kịp Trương Động Chi. Nơi này cách Thiên Ninh Am không đến mười dặm, hắn có thể cảm giác được có âm khí rất mạnh ở Thiên Ninh Am, loại âm khí này là do phụ nữ phát ra, do loại âm khí này quấy nhiễu nên hắn không có cách nào biết được có yêu vật ở am Thiên Ninh hay không.
"Nước chúng ta lập kinh đô ở miền nam này chưa đến ba mươi năm, đã thay đổi đến đời vua thứ ba, mỗi một đời vua ít nhất cũng có quan hệ với trên dưới một trăm cung nữ, như thế tính ra hiện giờ ở trong Thiên Ninh Am cũng phải có mấy trăm cung nữ." Trương Động Chi tính toán.
"Nếu nói như thế thì những người phụ nữ ở am Thiên Ninh hiện giờ tuổi cũng không quá lớn hay sao?"
"Lớn cũng chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, trước đây không lâu cũng có người được đưa đến đây, có thể còn chưa tới hai mươi tuổi, chỗ này là do phủ Tư Đồ quản lý, ngày thường đàn ông không thể đi vào nếu không sẽ bị phán tội khi quân." Trương Động Chi càng đi càng nhanh.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, các đời Hoàng đế nước Tấn có quan hệ huyết thống với nhau nên tất nhiên Hoàng đế đương triều sẽ không cho phép người khác chạm đến người phụ nữ của phụ thân hoặc huynh trưởng y.
Đi tới chân núi, đường trở nên khó đi, chiều rộng chỉ có hai xích, hai bên đều có bụi gai nhô ra, khi đi qua luôn bị gai cào kéo. Đến lúc này Mạc Vấn cũng không nhận thấy có yêu vật ẩn nấp, hắn không khỏi nghi ngờ liệu chuyện ma quái ở nơi đây có phải là do những phụ nữ có danh phận trong hậu cung bịa ra hay không.
Tường ngoài của ngôi chùa này cũng không cao, tương tự như của những ngôi nhà của người bình thường, ngoài tường bụi gai mọc rậm rạp, có một ít còn leo qua tường vào bên trong, cửa chùa bằng gỗ, bên ngòai bọc đồng, có vài phần giống với cửa lớn của quan phủ, hai bên trái phải trên cửa có hai cái vòng đồng xỏ qua mũi thú cho thấy chỗ này có liên quan đến quan phủ.
Còn chưa đi đến cửa, Mạc Vấn đã nghe thấy trong viện truyện đến tiếng phụ nữ kêu thảm thiết, âm thanh rất thê thảm chắc là do đau đớn. Sau tiếng hét thảm lại có tiếng cười the thé của rất nhiều phụ nữ, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Mạc Vấn nghe tiếng nhíu mày bước nhanh đi tới trước cửa đưa tay muốn gõ cửa. Trương Động Chi vội vàng ngăn lại, đưa tay chỉ về phía mái cửa, Mạc Vấn hiểu ý, hai người trước sau nhảy lên lầu nhìn xuống nội viện, tình hình trong nội viện lập tức làm hai người nhìn nhau kinh hãi không thôi...