"Vô Lượng Thiên Tôn, Thẩm hương chính(*) giữ bần đạo lại có chuyện gì?" Mạc Vấn xoay người chắp tay, biết rõ nhưng vẫn hỏi.
(*) Hương chính: còn gọi là hương đại phu, là một chức quan cấp xã, thị trấn.
Viên quan kia không trả lời ngay, mà khoát tay với đám người chủ quán và tiểu nhị, "Việc này đã xong, các ngươi lui ra trước đi, ta có lời muốn nói với đạo trưởng."
Đợi mấy người kia hành lễ cáo lui, viên quan mới đứng lên rời chỗ ngồi, xuống dưới công đường chắp tay với Mạc Vấn, "Đạo trưởng thông hiểu y thuật ư?"
Mạc Vấn nghe vậy nhưng không trả lời, mà nhíu mày quan sát bên trái gương mặt của viên quan, lông mày càng nhíu chặt, vẻ mặt càng ngưng trọng.
"Đạo trưởng, ngài đây là..." Viên quan kia có chút sợ hãi khi bị Mạc Vấn nhìn như vậy.
"Thẩm hương chính, vết thương trên mặt ngài từ đâu mà ra?" Mạc Vấn nghiêm mặt hỏi.
"Cái này, cái này... Vì sao đạo trưởng hỏi như vậy?" Viên quan kia không bịa ra được cớ nào, đành phải hỏi lại.
"Vết thương này giống như dấu tay của đàn ông, nhưng không biết tại sao, dường như trên đó có chút độc khí." Mạc Vấn nhíu mày mở miệng.
"Đạo trưởng từ đâu mà nói vậy?" Viên quan kia nghe vậy mặt tỏ vẻ không vui.
"Bần đạo có việc, xin cáo từ." Mạc Vấn không nhiều lời, chắp tay xong xoay người rời đi, bỏ viên quan ở lại công đường.
Mạc Vấn đi đột ngột, lão Ngũ ngây ra trong phút chốc rồi mới bước nhanh đi theo ra ngoài.
"Lão gia, vết thương trên mặt lão kia là do bị cha hắn cào phải không?" Ra khỏi công đường, lão Ngũ thấp giọng hỏi.
"Hắn là trưởng quan nơi này, ngoài phụ thân hắn thì còn ai dám làm hắn bị thương nữa." Mạc Vấn gật đầu nói.
"Hình như hắn muốn mời cậu khám bệnh cho cha hắn, sao cậu không nhân cơ hội này mà đồng ý?" Lão Ngũ không hiểu, hỏi.
"Có hai nguyên nhân, thứ nhất, nếu như lúc ấy ta đồng ý thì có vẻ quá mức trùng hợp, đến khi tinh thần ổn định hắn ắt trong lòng sẽ sinh nghi. Thứ hai, hắn chỉ hỏi ta có biết y thuật hay không, rõ ràng là không biết tại sao cha mình bị điên, ra tay lúc này thì hơi sớm. Chúng ta sẽ không vội rời đi, đợi quý phủ của hắn náo loạn dữ dội một phen, lúc đấy tất phải đi thỉnh cầu chúng ta." Mạc Vấn cười nói.
Chủ quán trọ vốn không muốn chủ tớ Mạc Vấn ở lại, nhưng không biết khi nãy hương chính giữ lại Mạc Vấn làm gì, lại không dám đắc tội quan gia, nên khi thấy hai người ở lại đành phải mời khách trọ ở các phòng bên cạnh Mạc Vấn đi hết, đảm bảo an toàn cho món tiền lớn của Mạc Vấn và cả hắn nữa.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn mang theo lão Ngũ lại tới cửa hàng vàng bạc, đưa cho thợ kim hoàn kia tiếp tục chế tạo phất trần. Do tin tức truyền ra rất nhanh nên chuyện này không còn là tin mới nữa, hôm nay hương nhân đến xem đã ít đi rất nhiều.
Hôm nay thợ kim hoàn kia đã mời thêm người giúp việc, vì vậy công việc tiến triển rất nhanh, đến gần trưa đã sắp xong việc. Lão Ngũ hơi sốt ruột, một khi xong việc thì hai người sẽ không còn lý do ở lại nơi này. Nhưng Mạc Vấn lại không hề sốt ruột, hắn có thể cảm nhận được yêu khí của con chồn kia đang chấn động kịch liệt, không hỏi cũng có thể biết nó đang ở trong nhà kia điên cuồng làm loạn. Không bao lâu nữa, vị hương chính kia sẽ phải cùng đường đến đây cầu cứu.
Đến giữa trưa, phất trần đã làm xong, kim quang lóng lánh, cực kỳ xa hoa. Phất trần vốn là pháp khí đạo gia tôn quý, mềm mại, nhiễm phải hơi tiền khó tránh khỏi tiên khí yếu đi. Nhưng việc này cũng không thể tránh được, khoe của thực sự không tốt, nhưng đa số người đời đều nhìn bề ngoài, nếu không khoe của thì có mấy ai thèm để ý đến ngươi.
Trả tiền công lấy phất trần xong, Mạc Vấn liền đi lòng vòng trên đường phố. Không phải hắn đi lung tung không có mục đích, mà đang nhìn mấy tiệm thuốc trên trấn, đại phu của mấy tiệm này đều không ở trong tiệm, chắc chắn đều bị hương chính kia mời đến xem bệnh cho cha hắn rồi.
Trở về nhà trọ, hai người thu dọn hành trang rồi ăn cơm, ăn xong Mạc Vấn và lão Ngũ đi theo đường chính rời trấn, đi về phía đông.
Lão Ngũ không biết Mạc Vấn muốn làm gì, không phải gã cứ có nghi vấn là hỏi, chỉ là không hiểu ra làm sao, đành theo Mạc Vấn chậm rãi tiến về phía trước.
Sau khi ra khỏi trấn Mạc Vấn không đi nhanh, lại chọn đường lớn mà đi. Đến buổi chiều giờ Mùi, một con khoái mã từ phía sau đuổi theo, khi tới gần, một nam tử trung niên xoay người xuống ngựa thi lễ với Mạc Vấn, "Xin đạo trưởng dừng bước, ta là hạ nhân Thẩm phủ, nhận lệnh lão gia mời đạo trưởng quay lại."
"Có chuyện gì?" Mạc Vấn biết rõ còn hỏi.
"Lão thái gia cử chỉ thất thường, biểu hiện như phát điên, đại phu trong trấn đều thúc thủ vô sách (bó tay), đạo trưởng là thế ngoại cao nhân, xin mở lòng từ bi cứu chữa. Lão gia ta phải ở lại phủ để trông coi lão thái gia nên không dứt ra được, vì vậy không thể đích thân đến chứ tuyệt không có ý bất kính với đạo trưởng. Xin đạo trưởng đừng hiểu lầm." Hạ nhân chắp tay nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu nói với hạ nhân, "Nếu vậy thì ta sẽ đi xem sao, ngươi về trước đi, chúng ta sẽ đuổi theo sau."
"Mời đạo trưởng lên ngựa." Hạ nhân kia lễ phép mời.
"Đạo sỹ không được cưỡi ngựa ngồi kiệu, ngươi cứ về trước thông báo tình hình, để cho chủ nhân nhà ngươi bớt lo lắng." Mạc Vấn khoát tay áo.
Hạ nhân kia nghe vậy không chần chừ thêm nữa, trở mình lên ngựa, quất roi rời đi.
"Xem người ta ứng xử thế nào kìa." Mạc Vấn chỉ vào hạ nhân cưỡi ngựa mà đi, nói với lão Ngũ.
"Ta phải biết tuổi của hắn rồi mới nói được." Lão Ngũ bĩu môi.
Mạc Vấn nghe vậy chỉ cười một tiếng, có nhiều thứ là từ trong cốt nhục mang ra ngoài, cho dù lão Ngũ tới tám mươi tuổi cũng không thể cư xử được như vậy. Trên đường về, trong lòng Mạc Vấn vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ, vui mừng vì đã làm rất tốt kế hoạch, bất đắc dĩ là hắn đã dùng nhiều mưu kế, có trái với phong thái hành sự của Đạo gia. Ở quốc gia mà cả nước thờ phụng Phật giáo, muốn dương danh Đạo gia thật sự là khó càng thêm khó.
Trở lại Thẩm phủ, Thẩm hương chính vội vàng ra nghênh đón, tời gần liên tục chắp tay với Mạc Vấn, "Đạo trưởng từ bi, xin mau chóng cứu tính mạng gia phụ."
"Không dám, Thẩm hương chính không cần sợ hãi." Mạc Vấn chắp tay đáp lễ.
"Chỉ cần có thể cứu được gia phụ, nhất định tạ ơn bằng trọng lễ." Thẩm hương chính vô cùng lo lắng.
Mạc Vấn thấy hắn không thiếu lòng hiếu thảo, thì không do dự nữa, cất bước đi về phía chính phòng. Thẩm hương chính chỉ là một chức quan nhỏ nên phủ đệ không lớn, chính phòng chỉ có sáu gian. Mạc Vấn bước nhanh vào chính phòng, từ ngoài phòng khách quay đầu nhìn về hướng tây, thấy bốn gã tráng hán ở phía tây phòng đang dùng chăn bông quấn lấy một ông lão to béo. Chân tay ông lão đều bị cuốn vào trong chăn, mặc dù không di chuyển được nhưng vẫn không ngừng dãy dụa, miệng phát ra tiếng a a, là lời nói của người khuyết tật.
Ông lão kia thấy Mạc Vấn đến, lại càng giãy giụa kịch liệt, bốn người ôm chặt mới miễn cưỡng cố định được lão.
"Buông ông ấy ra." Mạc Vấn nói với bốn gã tráng hán.
Đám người nghe vậy vẫn không dám buông tay mà quay đầu nhìn về phía Thẩm hương chính đằng sau. Thẩm hương chính do dự phút chốc rồi giơ tay về phía bốn người, bốn người được hắn ngầm đồng ý mới buông ra.
Bốn người vừa mới buông tay, ông lão to béo kia lập tức giật cửa mà ra. Thẩm hương chính thấy vậy lo lắng nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn mỉm cười xua tay, "Yên tâm, lệnh tôn không ra được khỏi nhà này đâu."
Mặc dù ông lão kia tuổi đã cao, nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, sau khi ra khỏi cửa nhanh chóng chạy về phía cửa chính, tới trước cửa chính dường như bị một bức tường vô hình ngăn cản, lập tức bị bật trở lại.
Sau khi té ngã ông lão lập tức bò dậy muốn chạy tiếp nhưng vẫn bị bật trở lại, tiếp đó lại toan tính trèo tường nhưng vẫn như cũ bị bắn trở lại trong sân.
Dường như Thẩm hương chính rất có lòng hiếu thảo, thấy vậy vội vàng hô lớn với đám hạ nhân kia, “Lũ đần kia, còn đứng đấy làm gì, không mau qua đỡ."
Đám hạ nhân nghe vậy lập tức chạy tới định đỡ, ông lão to béo kia thấy thế lại tưởng cả đám muốn bắt lão, vội vàng chạy về phía hậu viện, làm mấy tên hạ nhân hô hào đuổi theo phía sau. Lão Ngũ cảm thấy thú vị, cũng chạy tới xem náo nhiệt.
"Đạo trưởng, vì sao gia phụ lại như vậy?" Thẩm hương chính lo lắng hỏi.
"Người mắt thường nên không thấy chân tướng, lệnh tôn đã bị yêu vật nhập vào thân nhiều ngày rồi, chỉ là gần đây mới phát tác." Mạc Vấn thuận miệng nói ra.
"A!" Thẩm hương chính nghe vậy cực kỳ hoảng sợ. Lúc trước mặc dù hắn có hoài nghi nhưng không dám khẳng định, mà nay được Mạc Vấn chứng nhận, trong lòng càng thêm hoảng hốt.
"Nhập vào người lệnh tôn là một loài lông vàng giống chuột, vật này nhập vào người chỉ vì ham muốn ăn uống, vì vậy sau khi nhập vào người lệnh tôn cũng không làm ác, chỉ là ăn uống quá độ. Ngươi thử bình tĩnh nhớ lại, từ khi nào sức ăn của lệnh tôn bỗng nhiên tăng mạnh." Mạc Vấn mỉm cười đặt câu hỏi.
"Khoảng mùa hè năm ngoái, sau khi gia phụ bệnh nặng qua khỏi thì ăn uống khoẻ lên." Thẩm hương chính nhớ lại, nói ra.
"Thời điểm bệnh nặng dương khí suy sụp, yêu vật kia nhân lúc gia phụ hư nhược mà nhập vào. Nhưng yêu vật nhập vào người dù cho ngụy trang khéo léo, thì lâu ngày cũng sẽ lộ ra chân tướng. Ngươi là con, phải sớm phát hiện ra mới đúng." Mặc dù hậu viện dồn dập truyền đến tiếng kêu la, nhưng Mạc Vấn vẫn không động thủ ngay.
"Đạo trưởng minh giám, gia phụ bẩm sinh bị câm, thêm với tuổi tác cao sức yếu đi đứng không tiện, thường ngày ít khi ra khỏi phòng, vì vậy ta mới không phát hiện được. Đạo trưởng từ bi, kính xin mau mau ra tay, giải trừ đau đớn cho gia phụ."
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, chẳng trách yêu vật này có thể ẩn núp lâu như vậy, thì ra Thẩm lão thái gia là người câm.
Đúng lúc này, Thẩm lão thái gia lại chạy về lần nữa, Mạc Vấn liền thi triển thân pháp phi nhanh tới, đến trước mặt lão gầm lên, "Yêu nghiệt to gan, dám chiếm đoạt thân thể, phạm tội nhiễu loạn thiên đạo cương thường. Lần này lại đại náo đình viện, lẽ nào thật sự muốn tự tuyệt sinh cơ?"
Hắn vừa nói ra, Thẩm lão thái gia đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ run lẩy bẩy, trong mắt lộ vẻ vô cùng sợ hãi.
"Vô Lượng Thiên Tôn, đạo nhân Thượng Thanh Tông ta không thích giết chóc, tuy ngươi có sai lầm nhưng tội không đáng chết, vì vậy bần đạo mới không ngay lập tức lấy mạng ngươi. Nay bần đạo cho ngươi một con đường sống, thả nguyên thần của ngươi trở về sào huyệt, trong thời gian một nén nhang hiện nguyên hình quay trở lại đây, khấu đầu ba lần tạ tội với Thẩm lão thái gia. Ngươi có bằng lòng hay không?" Mạc Vấn nghiêm mặt mở miệng.
Thẩm lão thái gia nghe vậy không phản ứng gì, chỉ là đứng thẳng run lẩy bẩy, hai tay cụp xuống cực kỳ giống động tác của con chuột. Nếu lúc trước người Thẩm gia chú ý kỹ hơn thì đã có thể sớm phát hiện ra.
"Con chuột dám cả gan lừa dối ta?" Mạc Vấn thấy lão không có chút phản ứng, không khỏi nổi cơn thịnh nộ, lấy hộp đen từ trong ngực ra, cầm bút muốn vẽ phù chú.
Yêu vật nhập thân Thẩm lão thái gia thấy Mạc Vấn thật sự nổi giận, vội vàng giơ tay lên chắp tay, "Chân nhân tha mạng, sơn động kia của ta cách nơi này rất xa, thời gian một nén nhang không đủ đi về, xin cho nửa canh giờ."
Lời này lanh lảnh cực kỳ chói tai, mọi người nghe vậy không khỏi kinh hoảng, đều biết Thẩm lão thái gia là người câm, người câm sao có thể mở miệng nói chuyện.
"Chân nhân, ngài mau thả nó đi thôi, đừng để cho nó quay lại đây nữa." Thẩm hương chính hoàn toàn tin phục, đồng thời sửa lại xưng hô.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, tiếp đó dùng phù chỉ màu lam vẽ một đạo Âm phù đưa cho lão Ngũ, "Dán ở trên cửa, để nó rời đi."
Lão Ngũ đáp lại một tiếng, nhận lấy phù chú, quay người chạy đi.
"Vạn tạ chân nhân, vạn tạ chân nhân." Con chuột kia khống chế Thẩm lão thái gia liên tục chắp tay.
"Đi đi, nếu dám trở lại, chắc chắn không tha." Mạc Vấn xua tay nói ra.
Lúc này, lão Ngũ đã dán phù chú kia ở cửa chính, lập tức Thẩm lão thái gia rên rỉ tỉnh dậy, không hỏi cũng biết yêu vật kia đã đi rồi.
"Bóc xuống phù chú, đốt nó." Mạc Vấn nói với lão Ngũ. Âm phù, ý nghĩa giống như tên, là cung cấp cho âm vật một con đường để rời đi, nếu như liên tục dán ở cửa chính, cô hồn dã quỷ cũng có thể vào cửa.
"Vô Lượng Thiên Tôn, việc này đã xong, bần đạo xin cáo từ." Mạc Vấn chắp tay cáo từ với Thẩm hương chính đang bận đỡ phụ thân, sau khi nói xong không đợi gã giữ lại mà lập tức cất bước ra ngoài.
Thẩm hương chính thấy thế vội vàng phó thác hạ nhân đỡ Thẩm lão thái gia, bước nhanh đuổi theo, vừa đi vừa lấy từ trong tay áo ra một tấm giấy lụa "Chân nhân tạm thời dừng bước, ân huệ lớn thế này mà thù lao không hậu hĩnh, thì không thể tỏ rõ tấm lòng. Nhưng chuyện xảy ra quá vội vàng, trong nhà cũng không có quá nhiều vàng bạc, nơi này có hai mươi mẫu ruộng tốt, mong đạo trưởng nhận lấy."
Lúc này, Mạc Vấn đã ra đến cửa chính, ngoài cửa sớm đã tập trung rất nhiều hương nhân vây xem. Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu lại, nói với Thẩm hương chính, "Bần đạo thiện chí giúp người cũng phải xem duyên số, nếu là kẻ xấu gặp nạn, dù có nghìn vàng cũng không giúp. Nhưng Thẩm hương chính cực kỳ hiếu thuận với lệnh tôn, không chỉ để lệnh tôn ở chính phòng, thời điểm lệnh tôn bị yêu vật nhập thân cũng không nhẫn tâm dùng dây thừng trói. Hiếu tử như vậy, bận đạo nguyện không lấy một xu, mời thu hồi khế ước, bần đạo đi đây."
Lời này vừa nói xong, mọi người vây xem đều vỗ tay không ngớt, mà Thẩm hương chính kia cũng cảm động chảy nước mắt, liên tục chắp tay thi lễ với Mạc Vấn. Mạc Vấn không đáp lời, vẫy tay với lão Ngũ, hai người lách ra khỏi đám người đi về phía đông. Thẩm hương chính cảm động và nhớ nhung ân huệ kia, dẫn mọi người theo phía sau đưa tiễn ba dặm mới quay về.
Việc này đã xử lý cực kỳ chu toàn, không chỉ dương uy mà còn dương danh, tâm tình Mạc Vấn rất tốt, mỉm cười đi về phía trước.
"Lão gia, hình như việc này làm có chút chưa được tốt lắm, cậu quên không nói tên rồi, về sau lan truyền ra ngoài người ta cũng không biết là cậu làm." Đi được vài dặm, lão Ngũ mới nói ra lo nghĩ trong lòng.
"Lời ấy sai rồi, nếu như ta để lại đạo hiệu, ý muốn dương danh lại vô cùng rõ ràng, dù lần này ta chưa để lại đạo hiệu nhưng bọn họ lại biết rõ ta cầm hoàng kim phất trần. Về sau, hoàng kim phất trần này chính là bảng hiệu chữ vàng của ta." Mạc Vấn cười nói.
“Nếu như người khác cũng cầm hoàng kim phất trần giả mạo cậu thì sao?" Lão Ngũ vẫn còn lo lắng.
"Người có danh tiếng sẽ không thèm giả mạo ta, còn những kẻ giả mạo lừa đảo kia thì không có tiền chế tạo hoàng kim phất trần." Mạc Vấn mở miệng cười nói. Lúc trước, hắn chế tạo hoàng kim phất trần cũng chỉ muốn nói cho người đời biết hắn không phải là giả đạo nhân đi lừa tiền, không nghĩ tới trong lúc vô tình lại nhất cử lưỡng tiện. Cây hoàng kim phất trần này chẳng những có thể khẳng định bản thân, mà đồng thời còn dương danh cho hắn, người đời hễ thấy hoàng kim phất trần sẽ biết ngay là hắn.
"Nói có lý, đúng rồi, lão gia, vừa rồi cậu bảo ta đốt là phù gì?" Trong lòng lão Ngũ nghi hoặc đi, thì hiếu kỳ đến.
“Phù kia tên là Âm phù, có thể thả cho âm vật một con đường sống, cũng có thể dẫn đường cho âm hồn, đưa nó đi tới âm tào địa phủ." Mạc Vấn giải thích.
"Lam phù đã lợi hại như vậy, Tử phù kia còn cao siêu đến đâu." Lão Ngũ vui mừng xoa tay.
Mạc Vấn gật đầu mỉm cười, pháp thuật Đạo gia vốn tinh thâm ảo diệu, sở cầu pháp thuật của bảy người lại do tiên nhân Thượng Thanh truyền thụ, vượt xa đạo pháp thông thường. Thực ra tử khí mới chỉ là chính thức nhập môn, uy mãnh bá đạo vẫn còn phía sau.
"Lão gia, đạo nhân các cậu sử dụng phù chú không phải cần niệm chú sao, vì sao chưa từng thấy cậu niệm?" Lòng hiếu kỳ của lão Ngũ vẫn chưa hết.
"Không chỉ niệm chú, phù chú thâm ảo còn cần phối hợp với chỉ quyết, hiện tại còn chưa đến lúc dùng." Mạc Vấn thuận miệng đáp.
Lão Ngũ nhận được câu trả lời, thỏa mãn gật đầu.
Ban ngày hai người đi đường, buổi tối nghỉ trọ, nơi này ở vào biên giới nước Tấn, thành trì không nhiều, thôn trấn cũng ít. Chạng vạng tối sáu ngày sau, hai người thấy từ xa có một tòa thành trì rất lớn.
Trên đường vào thành, sau lưng hai người bỗng có vài gã tăng nhân chạy tới, bước nhanh vượt qua hai người, chạy tới chỗ cửa thành.
"Đám hòa thượng này muốn chuyển nhà hay sao mà đồ đạc lỉnh kỉnh thế nhỉ?" Lão Ngũ bất mãn nhìn đám tăng nhân lưng đeo túi vải.
"Trong hành trang của bọn họ là pháp khí, nôn nóng như thế tuyệt đối không phải vô cớ, chúng ta đi theo xem sao..."