Mạc Vấn lăng không bay lên cao, tới khi ngang hàng Ngao Thuật cách y khoảng trăm bước thì đứng lại. Hắn cũng không vội vã động thủ, mà đang suy nghĩ xem mục đích cuối cùng của trận chiến này là gì, đúng là Mạc Vấn rất muốn trả thù rửa nhục, nhưng trả thù bằng cách giết chết Ngao Thuật hay chỉ đánh Ngao Thuật bị thương? điều này sẽ quyết định tiếp theo hắn sẽ phải áp dụng lối đánh nào.
Bình tĩnh mà xem xét, Ngao Thuật lúc trước đuổi theo Mạc Vấn là để đoạt lại Xích Mộc chứ không phải ân oán cá nhân. Ngoài ra trước đây không lâu Đông Hải Long Tộc đã từng hạ xuống một trận mưa nước ngọt, giúp hòa tan trận mưa nước mặn quái ác kia, hành động này là có công với dân chúng. Còn vụ Đông Hải Long Tộc trợ giúp người Hồ, thì đó là bởi khu vực đó là long mạch do họ quản lý, cũng không tính là trợ Trụ vi ngược. Đông Hải Long Tộc hung hăng phách lối, đó là trời sinh tính tình như vậy, trước kia Ngao Thuật ở trên đất liền đã từng thẳng tay giết chết một Địa Tiên, có thể thấy bọn họ vốn đã không có chút kiêng kỵ nào rồi, chứ không phải là do sau khi tận thế mới bắt đầu ngông cuồng.
Tổng hợp các yếu tố lại, Mạc Vấn quyết định chỉ đánh trọng thương mà không giết, dẫu sao hai bên chẳng qua là lập trường bất đồng chứ không phải tư thù. Một nguyên nhân khác nữa để hắn đưa ra quyết định này là sự kiêng kỵ với Long Tộc, nếu như giết chết Ngao Thuật, nhất định hắn sẽ bị toàn bộ Long Tộc truy sát.
Mạc Vấn đứng yên giữa không trung không nhúc nhích, Ngao Thuật cũng không có hành động gì, vừa rồi Mạc Vấn gọi ra hai Tinh tú Thần Thú đã khiến y vô cùng kinh ngạc, chuyện thiên địa đóng kín, tận thế giáng xuống y đương nhiên biết rõ, y cũng biết đạo nhân làm phép bản chất là mượn thiên địa linh khí để dùng, mà Mạc Vấn lúc này vẫn có thể gọi ra Thần Thú chỉ có hai khả năng, một là Mạc Vấn có thể tiếp tục mượn dùng thiên địa linh khí, hai là trong cơ thể Mạc Vấn đang tích trữ một lượng linh khí cực lớn, hai con Thần Thú kia hoàn toàn là do linh khí của hắn biến thành.
Người đời đều lầm tưởng rằng những kẻ kiêu ngạo đều rất ngu xuẩn, đây là một sự hiểu sai nghiêm trọng, kẻ kiêu ngạo sở dĩ dám kiêu ngạo là bởi vì bản thân bọn họ có chỗ hơn người, sức mạnh hoặc trí tuệ, trong hai thứ này ít nhất phải có một thứ vượt xa người thường, Ngao Thuật tuy kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, lúc này y đang suy nghĩ trường hợp của Mạc Vấn là khả năng thứ nhất hay thứ hai, nếu là thứ nhất, sau khi thiên địa đóng kín tất cả đạo nhân đều không cách nào mượn khí, duy chỉ có Mạc Vấn không bị ảnh hưởng, Thiên Đình làm sao có thể cho Mạc Vấn ưu đãi như vậy. Còn nếu là cái thứ hai, dùng linh khí bản thân ngưng tụ thành Tinh tú Thần thú, làm được điều này cần trong cơ thể tích trữ linh khí cực lớn, hơn nữa Mạc Vấn có thể thản nhiên gọi ra Tinh tú Thần Thú, cái này cho thấy linh khí dự trữ trong cơ thể Mạc Vấn còn có rất nhiều, nhiều đến độ khó có thể đong đếm.
Sau một hồi trầm mặc, Ngao Thuật bước chân phải về sau, đầu gối trái hơi chùng xuống, tay phải từ từ nâng Thanh Long gai lên, tay trái hướng về phía Mạc Vấn khẽ ngoắc, tỏ ý khiêu khích hắn tấn công.
Mắt thấy Ngao Thuật làm ra động tác như vậy, trong lòng Mạc Vấn càng cẩn trọng hơn, Ngao Thuật không còn thái độ kiêu căng nữa chứng minh y đã đoán được hắn là kình địch, không còn coi thường hắn như trước nữa.
"Xin được chỉ giáo." Mạc Vấn nói xong, tay trái rút kiếm ra, tay phải ném vỏ kiếm cắm vào vách đá, rồi thúc giục linh khí nhằm hướng Ngao Thuật xông tới.
Mặc dù Mạc Vấn đã xông tới nhưng Ngao Thuật vẫn chưa xuất thủ, có câu “người yêu cũ mới chia tay ba ngày đã phải lau mắt mà nhìn”, tốc độ của Mạc Vấn lúc này so sánh với lúc trước bị đuổi giết phải nhanh hơn rất nhiều, điều này cho thấy Mạc Vấn đã đạt tới cảnh giới Tử khí đỉnh phong, đòn tấn công bằng linh khí thông thường căn bản không đủ để ngăn trở Mạc Vấn.
Khoảng cách hai bên càng rút ngắn, áp lực trong lòng hai người lại càng lớn, người bình thường giao đấu thường dạo đầu trước bằng vài chiêu để thăm dò nhau, nhưng cao thủ đã giao đấu thì không có dạo đầu, ra tay một cái liền sẽ dốc hết toàn lực, chỉ cần một hiệp là cơ bản đã có thể tính ra thắng bại cuối cùng.
Trong lúc lao tới Mạc Vấn vẫn luôn để ý khoảng cách hai bên, cây Thanh Long gai của Ngao Thuật dài hơn một trượng, thuộc về binh khí dài, binh khí dài có ưu thế ở chỗ là có thể phát động công kích trước, cho nên Ngao Thuật tuyệt đối sẽ không cho Mạc Vấn áp sát, nhất định sẽ ra tay trước chiếm tiên cơ. Hắn lúc trước đã giao thủ cùng Ngao Thuật, biết tu vi linh khí của Ngao Thuật, lấy tu vi Ngao Thuật thì y rất có thể sẽ ra tay trong khoảng cách ba trượng, khoảng cách này vừa có thể phát huy uy lực đến cực hạn lại vừa có thể kịp thời ngăn cản Mạc Vấn áp sát.
Lúc hai bên còn cách bốn trượng, Ngao Thuật vẫn không có dấu hiệu động thủ, Mạc Vấn cũng không tiếp tục đến gần nữa, mà giơ trường kiếm lên ngang người rồi tự quay quanh mình, vừa quay vừa bay tới gần, hắn cũng không giỏi dùng kiếm, càng không giỏi dùng kiếm bằng tay trái, sở dĩ cầm kiếm chỉ là để sử dụng một chiêu này.
Mắt thấy Mạc Vấn đang dùng tư thế quái dị bay tới gần, Ngao Thuật hơi nhíu mày, hai người lúc này đang ở cùng độ cao, Thanh Long gai không thể nào công kích vào vùng bụng của Mạc Vấn nơi đang được trường kiếm bảo vệ, chỉ có thể tấn công vào thân trên hoặc thân dưới, nhưng không kể là thân trên hay thân dưới, sau khi vung gai đều sẽ phải va chạm với trường kiếm đang xoay tròn của Mạc Vấn, một khi va chạm thì chiêu thức sẽ bị lệch, một khi chiêu thức bị lệch y sẽ mất đi tiên cơ.
Nhưng chỉ thoáng suy nghĩ một chút, Ngao Thuật đã có động tác, y cũng áp dụng chiêu thức giống hệt Mạc Vấn, hai tay cầm Thanh Long gai, xoay người tại chỗ đợi Mạc Vấn đến.
Mạc Vấn không nghĩ tới Ngao Thuật sẽ ứng phó như vậy. Bất kể là kiếm khí hay đao khí thì đều chỉ dùng được khi đối thủ yếu hơn mình rất nhiều, nếu gặp đối thủ có thực lực tương đương thì dùng kiếm khí hầu như không có tác dụng, lúc đó lại phải so về tính chất của binh khí sử dụng. Thanh Long gai của Ngao Thuật so với trường kiếm của hắn thì dài và sắc bén hơn nhiều, nếu như Mạc Vấn tiếp tục bay về phía trước liền sẽ đụng phải Thanh Long gai. Nếu là nửa đường dừng lại thì Ngao Thuật sẽ lập tức lao đến tấn công, đến lúc đó sợ là hắn sẽ bị Thanh Long gai đâm trúng. Cách này của Ngao Thuật tuy là bắt chước theo, nhưng là chiêu thức phòng thủ ổn thỏa nhất.
(Dịch: Hiểu đơn giản là MV và NT cùng xoay như hai con quay, cái nào cứng hơn cái đó thắng.)
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Mạc Vấn cũng không cậy vào khả năng hồi phục nhanh chóng của mình mà tiếp tục lao đến, mà hắn xoay gấp về hướng đông tránh đi Thanh Long gai của Ngao Thuật. Nếu muốn giết chết Ngao Thuậtn hắn có thể tiếp tục lao lên, nhưng lúc này hắn lại không muốn giết Ngao Thuật, không giết Ngao Thuật nhưng lại cũng không thể tùy ý lộ ra quân bài tẩy của mình, nếu như ai cũng biết hắn có thể chữa lành vết thương trong nháy mắt thì sau này giao đấu với người khác sẽ không tạo được ưu thế bất ngờ nữa.
Mạc Vấn xoay tròn sang hướng đông, lại chuyển sang hướng bắc, lại lượn về hướng Tây, cứ như vậy tạo thành một vòng tròn xoay quanh Ngao Thuật.
Ngao Thuật thấy vậy âm thầm vui mừng, y đứng ở chính giữa, Mạc Vấn xoay xung quanh, đương nhiên so với Mạc Vấn y sẽ đỡ tốn sức hơn rất nhiều, nếu như tiếp tục giằng co thêm nữa, Mạc Vấn nhất định sẽ thua trận.
Hai người xoay với tốc độ cực nhanh, chỉ trong vài giây Mạc Vấn đã xoay quanh Ngao Thuật mười mấy vòng, lúc này hai người đang ở thế giằng co, người nào muốn lên cao hoặc hạ thấp độ cao liền sẽ rơi xuống hạ phong, đến lúc đó chẳng những không kịp phòng thủ mà còn sẽ tạo cơ hội cho đối phương tấn công.
Sau khoảng một phút, Ngao Thuật bắt đầu cảm thấy chóng mặt, không xoay nổi nữa, nhưng y cũng không hốt hoảng, mà ngược lại vung Thanh Long gai đâm về phía Mạc Vấn.
Y vốn tưởng rằng Mạc Vấn lúc này cũng cùng một dạng với mình, choáng váng đầu óc, nhất định sẽ thu thế không kịp mà dính đòn, nào ngờ Mạc Vấn vẫn không bị chóng mặt trong nháy mắt ngừng thế xoay tròn lao về phía y, trường kiếm đâm thẳng tới vai phải Ngao Thuật.
(Dịch: gì chứ mấy vụ xoay vòng vòng anh Vấn nhà ta là giỏi nhất ;v)
Lúc này tay phải Ngao Thuật vừa vung Thanh Long gai, không sao thu về phòng thủ kịp, tình thế bỗng nhiên chuyển thành hết sức bị động.
Mắt thấy nguy hiểm cận kề, Ngao Thuật nhanh chóng ứng biến, từ đầu vai mọc ra một tấm vảy rồng màu xanh, y muốn dùng sự cứng rắn của vảy mà đỡ một kiếm của Mạc Vấn.
Mạc Vấn thấy vậy thì hơi thất vọng, thông qua cách Ngao Thuật ứng đối có thể thấy được y là một kẻ dày dặn kinh nghiệm trận mạc, Nếu Ngao Thuật nghiêng người sang trái né tránh sẽ liền lộ ra sơ hở sau lưng, nếu là quẹo phải thì sẽ lộ trước ngực, bất kể là trước ngực hay là sau lưng, so với bả vai mà nói đều yếu ớt hơn nhiều, cách Ngao Thuật ứng đối là thích hợp nhất, Mạc Vấn cũng hiểu rằng thanh trường kiếm trong tay mình sẽ không thể đâm thủng vảy rồng được.
Mặc dù thất vọng nhưng Mạc Vấn cũng không nỡ bỏ qua cơ hội tốt này, linh khí ào ào tuôn ra, cho dù không thể đâm thủng vảy rồng thì cũng phải khiến cánh tay phải Ngao thuật bị thương, sẽ ảnh hưởng đến khả năng sử dụng binh khí của y.
Thoáng qua một cái, trường kiếm đã đâm trúng vảy rồng chỗ vai Ngao Thuật, nhưng do Mạc Vấn dùng sức quá mạnh, thanh kiếm không chịu nổi đã gãy làm hai đoạn.
Mạc Vấn cũng không quá tiếc vật ngoài thân, thấy kiếm gãy nhưng vẫn không dừng lại, kiếm vừa gãy hắn liền vươn tay phải ra, nhanh chóng bắt lấy Thanh Long gai của Ngao Thuật.
Thanh Long gai là do sừng rồng luyện thành, người phàm không cách nào chạm vào được, Mạc Vấn vừa đặt tay lên đó lập tức cảm giác được một luồng phản lực cực mạnh, nhưng lúc này ai nhanh hơn người đó chiếm tiên cơ, Mạc Vấn không bận tâm nhiều, điên cuồng thúc giục linh khí, dùng linh khí trợ lực nắm chặt lấy Thanh Long gai, cùng lúc đó vứt bỏ cây kiếm gãy, tay trái nắm thành quyền tấn công vào huyệt Ngọc Chẩm sau ót Ngao Thuật.
Ngao Thuật là một tay Độc Nhãn Long chính hiệu, mắt phải y bị mù, do vậy y hận nhất là người khác lợi dụng điểm yếu mắt mù của mình, cử động của Mạc Vấn khiến Ngao Thuật vô cùng giận dữ, lập tức xoay người sang phải né tránh, cùng lúc quyền trái cũng nhanh chóng đánh ra, nhắm thẳng trước ngực Mạc Vấn.
Mạc Vấn tung chiêu trước, dĩ nhiên sẽ không nửa đường thu chiêu, mặc dù không thể đánh trúng huyệt Ngọc Chẩm của Ngao Thuật nhưng cũng đã đánh trúng cổ của y.
Ngay tại lúc Mạc Vấn dồn hết linh khí định bồi thêm cú trí mạng thì quyền trái của Ngao Thuật cũng đã đánh đến ngực hắn, tiếng xương cốt gãy răng rắc rợn người vang lên.
Ngao Thuật chính là Chân Long, trong linh khí của y còn mang theo Long Khí, sau khi bị trúng đòn toàn thân Mạc Vấn rung mạnh hệt như bị chùy đánh, nhưng hắn vẫn không chịu buông Thanh Long gai ra, nếu như Ngao Thuật lại cầm được Thanh Long gai sẽ làm mất đi tiên cơ mà hắn khổ cực mới có được.
Sau khi bị trúng đòn đương nhiên phải phản kích lại, Mạc Vấn dồn khí vào cánh tay trái, tiếp tục tấn công vào huyệt Thái Dương trên trán Ngao Thuật.
Một quyền này gần như đã dồn hết toàn lực, đánh cho Ngao Thuật phải choáng váng đầu óc, nhưng Ngao Thuật cũng như Mạc Vấn, bất luận thế nào cũng không chịu bỏ binh khí, tay trái y biến thành Long trảo mạnh mẽ đánh về phía đỉnh đầu họ Mạc.
Mạc Vấn thấy vậy hoảng hốt, nếu để Long trảo của Ngao Thuật đánh trúng thì hắn sẽ không chỉ đơn giản là choáng váng đầu óc thôi đâu, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay né tránh, cái khó ló cái khôn, hai tay Mạc Vấn nắm chặt Thanh Long gai rồi toàn bộ thân trên ngửa về phía sau, hai chân lại vòng lên đá mạnh vào bụng cùng hạ bộ Ngao Thuật.
Ngao Thuật kịp thời lùi lại nhưng vẫn bị đá trúng bụng, hai tay y vẫn nắm Thanh Long gai tung người nhào phía trước, lộn vòng ra sau lưng Mạc Vấn, ngay sau đó hai cánh tay dồn hết sức vung mạnh, ý đồ muốn ném Mạc Vấn văng ra xa.
Mạc Vấn đã đoán được ý đồ Ngao Thuật, hai tay cầm chặt Thanh Long gai vội vàng bắt chước làm theo, hai tay dồn lực muốn quăng Ngao Thuật đi.
Ngao Thuật cầm Thanh Long gai sẽ không khó khăn như Mạc Vấn, đương nhiên sẽ không bị Mạc Vấn quăng ra, y định trụ lại thân hình rồi mới vung Mạc Vấn.
Hai người thay nhau vung mạnh, lại e sợ đối phương đánh lén sau lưng nên ai cũng không dám ngơi nghỉ, theo quán tính càng vung càng nhanh, càng vung càng hạ thấp xuống đất.
Nhìn hai người giao chiến mà mọi người bên dưới trợn mắt há hốc mồm, trước đó họ vốn tưởng rằng hai người đánh nhau sẽ phải hô phong hoán vũ, vung đậu thành binh long trời lở đất. Không ngờ so với võ nhân tầm thường cũng không có gì quá khác biệt, thậm chí còn không hoa mỹ bằng võ nhân nữa, không phải xoay tròn thì là thi nhau lộn nhào, đây là cái lối đánh gì?
Hai người cứ thay nhau ném người kia đi hệt như cánh quạt gió, Ngao Thuật vì thuộc họ Rồng nên có thể đứng được trên không trung, nhưng Mạc Vấn chỉ là người phàm, nếu không dùng linh khí sẽ liền rơi xuống, vì thế chẳng mấy chốc hai người đã rơi xuống phía đông ngọn núi, khiến những nạn dân ở đó bị đánh bay tán loạn.
Sau khi rơi xuống đất hai người vẫn giữ chặt Thanh Long gai, lúc này song phương đều nắm bằng cả hai tay, ai cũng không dám thả tay ra, chỉ có thể dùng chân tấn công.
Trong lúc hai người tranh đấu, những nạn dân xung quanh cũng hò hét xông lên, có người hô "Đánh chết tên yêu quái kia."; kẻ lại nói "Vị đạo sĩ kia là người xấu, mau tới giúp Long vương gia."
Những nạn dân này đều là phụ nữ già yếu và trẻ con, không có năng lực gì, nhưng số lượng rất đông, hò nhau mà kéo đến ôm túm, Mạc Vấn bị túm kéo rất khó giữ được Thanh Long gai.
Mạc Vấn một mực cầm chặt Thanh Long gai chính là vì để giảm bớt tối đa linh khí tiêu hao, mắt thấy bị nạn dân vây quanh, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể buông tay phá vòng vây.
Ngay lúc Mạc Vấn buông tay ra, Ngao Thuật liền đoạt lấy Thanh Long gai rồi rống lên một tiếng hiện ra nguyên hình, tung người bay lên không.
Mạc Vấn thấy vậy không kịp suy nghĩ nhiều, vung tay phóng linh khí ra đánh bay đám người vướng chân rồi vội vàng ôm chặt lấy đuôi rồng bay lên không trung...