Nghe được tin quân lính tới nhà, Mạc Vấn đột nhiên nhíu mày lại. Nơi này đã nằm ngoài biên giới nước Tấn, quan binh không nên tới đây, nhưng người dân trong trấn sẽ không vô duyên vô cớ đi lừa hắn. Ngoài ra nếu để ý lời người này nói thì trong khoảng thời gian hắn rời nhà, quân lính dường như đã tới không chỉ một lần.
Mạc Vấn vội vã rảo bước xuyên qua đám người, đến nơi thì thấy mười mấy gã kỵ binh nước Tấn đang bao vây cửa lớn. Một tên trong đó nhìn quần áo có vẻ là một giáo uý đang dẫn đầu cả bọn, mà lão Ngũ thì đang quỳ gối cúi đầu trước mặt người này.
Mạc Vấn thấy thế bước nhanh đến hỏi, "Lão Ngũ, ngươi đang làm gì vậy?"
Lão Ngũ nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Mạc Vấn đã trở về vui mừng đứng lên chạy tới gần hắn, "Lão gia, cậu trở về thật là đúng lúc."
"Có chuyện gì xảy ra, sao ngươi phải quỳ trước mặt hắn?" Mạc Vấn bất mãn.
Lão Ngũ còn chưa kịp trả lời, tên giáo úy khôi giáp chỉnh tề kia đã mở miệng trước, "Ngươi là Mạc Vấn?"
"Chính là ta, ngươi là người phương nào?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi, những binh lính này thừa dịp hắn không ở nhà liền đến ức hiếp lão Ngũ, cho nên Mạc Vấn ăn nói rất không khách khí.
"Lão gia, hắn đến để truyền thánh chỉ." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn lộ vẻ khó chịu, vội vàng giải thích.
Nghe vậy, Mạc Vấn mới phát hiện tên Giáo úy này tay trái đang cầm một cuộn thánh chỉ bằng lụa vàng.
"Thánh chỉ gì vậy?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi lão Ngũ, hắn không thể đoán được trong khoảng thời gian rời nhà đã xảy ra chuyện gì.
"Thánh chỉ tới, Mạc Vấn, Ngô Vân, còn không mau quỳ xuống tiếp chỉ!". Lúc hai người đang nói chuyện, tên Giáo úy bỗng cao giọng hô.
Lão Ngũ nghe vậy vội vàng quỳ xuống, Mạc Vấn nhíu mày đứng nguyên tại chỗ.
"Mạc Vấn, thánh chỉ giống như Thánh thượng đích thân tới, còn không mau quỳ xuống!" Giáo úy thấy Mạc Vấn vẫn đứng không quỳ, trợn mắt hét lớn.
"Bẩm quan gia, bần đạo chính là đạo nhân Thượng Thanh tông, chỉ quỳ trước mặt Tam Thanh, không quỳ trước mặt Đế Vương phàm trần." Mạc Vấn lên tiếng.
Gã Giáo úy nghe vậy hơi sững sờ, người xuất gia gặp vua chúa không quỳ là quy củ ai cũng biết, đã được ghi vào luật lệ của các triều đại, cho nên Mạc Vấn không quỳ gã cũng chẳng trách phạt được, chỉ đành mở thánh chỉ lên đọc, "Mạc Vấn, Ngô Vân trước kia đã gây tội, sau này lại lập công, trẫm đã xem xét rõ sự việc, xét tới có công lao nên các tội trước kia được xoá bỏ, không truy cứu nữa."
Thánh chỉ rất ngắn, gã giáo úy nhanh chóng đọc xong đưa thánh chỉ cho lão Ngũ, lão Ngũ lên tiếng tạ ơn, vui mừng nhận lấy.
"Đây là một ngàn lượng bạc trắng Vương đại nhân nhờ ta đưa cho các ngươi, cầm lấy." Giáo úy truyền chỉ ngồi trên lưng ngựa ném một cái bọc cho lão Ngũ, lão Ngũ vội vàng giơ tay đón lấy.
"Lão Ngũ, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Đến giờ Mạc Vấn vẫn chưa hiểu mô tê gì cả.
"Cha của Nguyên Dung không phải sung quân nữa, bây giờ đã được khôi phục nguyên chức rồi, cậu mới đi được mấy ngày lão đã phái người tìm được Nguyên Dung đón nàng về nhà rồi," lão Ngũ cầm thánh chỉ cùng cái túi vui mừng chạy tới trước mặt Mạc Vấn, "Vị cha vợ này đối đãi chúng ta thật tốt, chẳng những xin Hoàng Thượng miễn tội cho cả hai, lại còn tặng cho nhiều tiền thế này."
Mạc Vấn nghe xong bỗng thấy hơi khác thường, liền hỏi lại, "Nàng biết những tên lính tới đón nàng sao?"
"Biết chứ, chính là mấy vị này, đều là người trong phủ nhà nàng đấy." Lão Ngũ chỉ đám lính kia, bảo.
"Nàng không bảo ngươi cùng về ư?" Mạc Vấn cau mày.
"Không có, nàng biết ta muốn đợi cậu ở chỗ này, ta nói với nàng rồi, chờ cậu làm xong chuyện hai ta liền tới Đô thành tìm nàng." Lão Ngũ nói.
"Nàng đáp lại thế nào?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Nàng đồng ý." Lão Ngũ ôm túi ngân lượng toét miệng cười.
"Cái tên đầu gỗ, đúng là không biết điều." Gã giáo úy truyền chỉ hừ lạnh một tiếng, thúc ngựa rời khỏi.
Mạc Vấn nghe vậy lập tức đoán ra ngay đã xảy ra chuyện gì, liền nắm lấy túi bạc trong tay lão Ngũ, lắc mình lao tới ghìm cương ngựa của gã giáo úy lại. Con ngựa vốn đang phi nhanh, bị Mạc Vấn kéo lê xềnh xệch trên mặt đất.
Gã giáo úy vội nhảy khỏi lưng ngựa, giận dữ quát, "To gan, không biết trời cao đất dày là gì, ngươi nghĩ ngươi là ai?"
Mạc Vấn cũng không dây dưa với gã, lấy trong túi tiền ra mười lượng bạc nhét vào trong ngực gã giáo úy, xong kéo lão Ngũ còn đang ngơ ngác về nhà.
"Lão gia, cậu làm vậy là sao?" Lão Ngũ ngạc nhiên hỏi.
"Cũng là lỗi của ta, đáng ra ta không nên đem nàng gả cho ngươi." Mạc Vấn thở dài than.
"Cậu nói thế là ý gì?" Lão Ngũ vẫn không hiểu.
Mạc Vấn chỉ im lặng không nói, trầm ngâm một lúc mới lại lên tiếng, "Cha của Vương Nguyên Dung nếu đã khôi phục chức quan thì đương nhiên nàng sẽ không theo ngươi nữa, đạo thánh chỉ với ngàn lượng bạc này là bọn họ trả ơn chúng ta đó."
Lão Ngũ nghe vậy rất là kinh ngạc, "Ta nói sẽ đi tìm nàng, nàng gật đầu đồng ý mà."
"Khi nàng rời đi không mời ngươi đi cùng chính là không muốn gặp lại ngươi lần nào nữa." Mạc Vấn lắc đầu nói, lúc ban đầu hắn thấy Vương Nguyên Dung có khí tiết, lại có học thức am hiểu lễ nghi, nhưng không nhận ra khác biệt giữa hai người quả thực quá lớn. Vương Nguyên Dung sau khi gả cho lão Ngũ nói chuyện càng ngày càng ít là minh chứng rõ nhất cho sự bất mãn của nàng.
Lão Ngũ khi nãy cầm nhiều tiền khiến đầu óc mê muội, mà nay nghe Mạc Vấn nói vậy, hồi tưởng lại những chuyện lúc trước rốt cuộc cũng hiểu ra, không kìm được tức giận hét lớn, "Nàng lại dám gạt ta?"
"Chuyện lớn như vậy sao ngươi không gọi ta về." Mạc Vấn không biết nên an ủi lão Ngũ thế nào.
"Lúc cậu sắp đi chẳng phải từng nói “nếu không phải chuyện gấp cháy nhà đến nơi thì đừng gọi ta về” đó sao, mà cho dù gọi cậu về thì làm được gì chứ, ngăn không cho nàng đi sao?" Lão Ngũ tức giận ném cuộn thánh chỉ đi.
"Chuyện này phải trách ta lo liệu không chu toàn, trước kia nàng hẳn là đã có hôn sự rồi." Mạc Vấn tự nhận lấy trách nhiệm, khi mới đến Vương Nguyên Dung đã từng nói tuỳ hắn quyết định hôn sự, điểm trọng yếu như vậy hắn lại chưa từng để ý tới.
"Đi đi, đi luôn đi, đi thế lại hay, để ta khỏi phải đau đầu mệt mỏi suốt ngày. Nói là cưới vợ mà so với bà nội còn khó phục vụ hơn." Lão Ngũ lại nhặt thánh chỉ lên quăng ném cho hả giận.
Mạc Vấn thấy vậy tạm yên lòng, lão Ngũ sau khi biết mình bị phản bội tuy rất tức giận nhưng không quá thương tâm, điều này cho thấy giữa hai người họ cũng không có nhiều tình cảm. Bọn họ sống chung chưa được bao lâu, lại thêm khác biệt quá lớn, không có cảm tình cũng không phải chuyện lạ.
"Vậy cũng tốt, sau này hai bên không thiếu nợ nhau." Mạc Vấn bước tới cản lão Ngũ đang xé thánh chỉ, "Được rồi, đừng xé nữa, vật này giữ lại có lẽ sau này còn có tác dụng. Ngươi mau thu dọn ít hành lí, theo ta vào núi."
"Vào núi? Nhà cửa không ai trông để trộm vào lấy hết à, ta còn có vườn rau sau nhà đấy." Lão Ngũ xả bớt tức giận trong lòng, bắt đầu để ý đến của cải.
"Cũng chẳng có gì để trộm, nhanh thu dọn một chút, chúng ta đi ngay bây giờ." Mạc Vấn sợ lão Ngũ ở nhà lại gợi nhớ nỗi buồn, liền thúc giục gã mau chóng lên đường.
Lão Ngũ nghe vậy ừm một tiếng, quay vào nhà thu dọn đồ đạc, lát sau bỏ tất cả đồ đạc mang đi được vào một cái túi lớn khoác lên vai, theo Mạc Vấn ra cửa.
Trên đường đi Mạc Vấn vẫn luôn quan sát lão Ngũ. Gã hẳn là chưa nguôi cơn tức, vừa đi vừa chửi cha chửi mẹ, thỉnh thoảng vung chân đá viên sỏi ven đường, nhưng không thấy có vẻ thương tâm. Mạc Vấn thấy thế vừa an tâm vừa bất đắc dĩ, an tâm là bởi lão Ngũ cũng không quá đau buồn, bất đắc dĩ là vì "nhân vô thập toàn" (Con người chẳng ai là hoàn mỹ). Lão Ngũ mặc dù trung nghĩa nhưng lại không biết quan tâm đến phụ nữ, trước kia đã nhiều lần muốn mua vợ. Thái độ của gã với phụ nữ cũng chỉ giống đàn ông bình thường muốn có tam thê tứ thiếp, chưa hề thật lòng yêu ai bao giờ.
"Tốt rồi, đừng đá nữa, đá hỏng cả giày thì đi đứng kiểu gì?" Mạc Vấn kéo lão Ngũ đang hung hăng đá viên sỏi.
"Lão gia, rốt cuộc cậu xem bói có chuẩn không đấy?" Lão Ngũ lại nhìn chằm chằm Mạc Vấn.
"Suy diễn số mệnh chỉ là tạp học, ta sớm đã nói là không tinh thông lắm rồi mà." Mạc Vấn lắc đầu.
"Cái gì mà không tinh thông lắm, ta thấy cậu là cực kỳ không tinh thông a, cậu bảo là nàng có thể sinh cho ta một khuê nữ (con gái lớn đến tuổi lấy chồng). Kết quả ra sao, con gái nhỏ còn không có, nói gì đến khuê nữ. Giờ ta đang thấy rất khó chịu, cậu phải bồi thường cho ta đi." Lão Ngũ nhân cơ hội vơ vét tài sản.
Mạc Vấn gật đầu cười lớn, "Ta sẽ bồi thường cho ngươi gấp trăm lần, được chứ."
Lão Ngũ không biết tình huống trong sơn trại, tưởng Mạc Vấn nói đùa, dọc đường không ngừng lẩm bẩm yêu cầu Mạc Vấn bồi thường vợ cho gã. Mạc Vấn không chịu nổi đành phải nói với gã chuyện ở sơn trại, lão Ngũ nghe xong mới biết Mạc Vấn không hề đùa.
Buổi chiều giờ Thân, hai người trở về trại lớn. Lúc này cánh đàn ông người Miêu đã sớm trở về trại nhỏ, thấy trong trại toàn con gái trẻ trung mơn mởn, lão Ngũ tức thì trợn mắt há mồm, mà những cô gái kia thấy gã cũng thi nhau liếc mắt đưa tình. Mạc Vấn thấy vậy vội vàng cảnh cáo gã, không được quan hệ bất chính với những cô gái đã có đàn ông.
"Sao ngươi về sớm vậy?" Long Hàm Tu chạy ra đón, hỏi.
"Lão Ngũ mới mất vợ, sau này sẽ theo ta cư trú ở đây, ngươi có thể tìm một cô gái tốt cho gã không?" Tất nhiên Mạc Vấn sẽ không nói cho Long Hàm Tu sở dĩ về sớm như vậy là do bị lão Ngũ suốt ngày đòi bồi thường.
"Gã nhìn trúng ai thì cứ để gã mang đi." Long Hàm Tu cười nói, nàng là người đứng đầu một tộc, tư duy nhạy bén, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thiết lập quan hệ càng sâu sắc hơn với Mạc Vấn.
"Đây là năm trăm lượng vàng, các ngươi cầm lấy mà mua lương thực, ngươi an bài chỗ ở cho lão Ngũ, ta lên núi trước." Mạc Vấn đem vàng đã chuẩn bị trước đưa cho Long Hàm Tu rồi xoay người lên núi.
"Đợi một chút, hai cái kén tằm kia đã kéo thành tơ rồi, ngươi muốn sử dụng thế nào?" Long Hàm Tu cũng không cự tuyệt vàng của Mạc Vấn.
"Tìm người khéo tay dệt thành hai bộ Nhuyễn Giáp (giáp mềm mặc sát người) để hộ thân, tặng ngươi một bộ, bộ kia dệt cho lão Ngũ mặc." Mạc Vấn nói xong bước nhanh lên núi, Long Hàm Tu mang lão Ngũ đi an bài chỗ ở.
Trở lại sơn động, Mạc Vấn không luyện đan ngay, mà tìm mấy vị dược thảo sắc một bát thuốc, lão Ngũ sau này sẽ phụ trách việc nhóm lửa, hắn phải cho gã uống thuốc chống lại độc tính của thuỷ ngân lúc luyện đan.
Không bao lâu lão Ngũ đã lên tới sơn động, Mạc Vấn đưa bát thuốc mới sắc cho gã, "Lúc luyện đan thuỷ ngân sẽ sinh ra độc tính, uống thuốc này có thể triệt tiêu phân nửa lượng độc tính đó."
"Lão gia, thuốc này sao thối hoắc thế?" Lão Ngũ cầm cái bát nghi ngờ hỏi.
"Cứ uống đi, ta sao có thể hại ngươi được." Mạc Vấn đương nhiên sẽ không nói cho lão Ngũ biết trong bát thuốc này có phân dơi.
Lão Ngũ gật nhẹ, ngửa đầu uống cạn chén thuốc, ngay sau đó nhe răng trợn mắt, không hỏi cũng biết mùi vị không dễ uống chút nào.
Chuyện vặt xử lý xong xuôi, Mạc Vấn không hề ngơi nghỉ, lập tức mở đỉnh luyện đan. Những dược liệu này để đã khá lâu rồi, cần mau chóng luyện hóa. Lão Ngũ mới tới không giúp được gì, chỉ có thể theo học Mạc Vấn cách nhóm lửa.
Đến khi màn đêm buông xuống, lão Ngũ bắt đầu thở ngắn than dài, "Lão gia, trong lòng ta quả thực rất khó chịu, ta muốn ra ngoài tản bộ một chút."
Mạc Vấn chỉ khoát tay một cái, hắn sao có thể không biết lão Ngũ muốn làm gì, có điều lão Ngũ buồn rầu là thật đấy. Muốn xua tan nỗi buồn, biện pháp tốt nhất chỉ có thể là để gã xuống núi "đi tản bộ một chút"… (hớ hớ hớ)