“Không ngờ kiếp này thiếp còn có thể gặp chàng.” Lâm Nhược Trần lại quỳ rạp xuống.
“Ta cũng không ngờ, mau đứng lên đi.” Mạc Vấn lại đưa tay ra đỡ nàng.
“Thiếp không xứng được ngồi đối diện với chàng, cầu xin chàng hãy để thiếp quỳ ở đây, có như thế trong lòng thiếp mới đỡ áy náy một chút.” Lâm Nhược Trần lê gối về phía sau, tránh né bàn tay của Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy không cố gắng nâng nàng lên nữa, hắn có thể tưởng tượng được phần nào sự đau khổ trong lòng Lâm Nhược Trần lúc này.
“Chúng ta không phải kẻ thù, nàng không cần phải như thế.” Mạc Vấn ngồi xuống.
“Thiếp có lỗi với chàng.” Giọng Lâm Nhược Trần run rẩy nhưng nàng không khóc, đôi khi muốn khóc cũng phải có tư cách, nàng bây giờ đã không có tư cách để khóc nữa.
“Khi đó thân bất do kỷ, không trách nàng được.” Mạc Vấn bình tĩnh nói.
“Không. Thiếp có thể dùng cái chết để bảo vệ sự trong sạch, nhưng thiếp đã không làm. Thiếp không xứng để chàng phải ra bắc tìm kiếm. Thiếp đã làm nhục gia phong Mạc gia, thiếp là tội nhân.” Lâm Nhược Trần khóc không thành tiếng.
“Con sâu cái kiến còn muốn sống tạm bợ, huống hồ khi đó nàng mới chỉ mười sáu tuổi, suy nghĩ còn chưa trưởng thành, cầu sống là điều hợp lẽ.” Mạc Vấn lắc đầu nói. Nhìn Lâm Nhược Trần quỳ rạp trên đất, trong lòng hắn cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng hắn vẫn không tiến đến nâng nàng dậy, để như thế Lâm Nhược Trần sẽ dễ chịu hơn một chút.
Lâm Nhược Trần nghe hắn nói như thế, khóc càng thương tâm, “Chàng không cần bao biện cho thiếp. Nhiều nữ tử bị bắt đều chọn hi sinh để bảo vệ danh tiết nhưng thiếp lại không dám. Thiếp sợ bị bọn họ ăn sống, thiếp một mực nhẫn nhục mà không phản kháng, vì mạng sống mà ra sức nịnh nọt đám người Hồ thô bỉ kia. Thiếp không xứng làm con gái Lâm gia, không xứng để chàng phải ra bắc tìm kiếm, chàng không nên tìm thiếp.”
“Ngày đó ta trúng tên ngã ra đất, nàng nghĩ ta đã chết nên mới mất hết hi vọng như vậy…”
“Không phải, thiếp biết chàng chỉ bị thương mà thôi. Lúc ấy thiếp rất muốn nhảy xuống xe đỡ chàng nhưng lại sợ tên người Hồ kia bắn chết. Chàng không cần nói đỡ cho thiếp, thiếp là một nữ nhân thấp hèn, không xứng với chàng, chàng hãy đánh thiếp, mắng thiếp đi, chàng mau đánh thiếp đi.” Lâm Nhược Trần khóc đến ngã ra đất.
“Chuyện cũ đã qua, đừng tự dằn vặt nữa. Nàng dạo này thế nào?” Mạc Vấn thở dài nói.
“Ngày ấy nhìn thấy chiếc trâm cài tóc và miếng vải chàng lưu lại, nghĩ đến sự vất vả trên đường ra bắc của chàng, lại nghĩ đến sự ti tiện của mình, thiếp hận không thể lập tức chết đi. Nhưng thiếp không thể chết, không phải vì sợ mà vì thiếp đã làm nhục gia phong Mạc gia, không xứng làm con dâu nhà họ Mạc, thiếp muốn quay lại gặp chàng, nhận thư bỏ vợ, trả lại sự trong sạch cho Mạc gia. Vốn còn định kết tóc làm vợ làm chồng, nào ngờ lại ra nông nỗi này.” Lâm Nhược Trần khóc nói, “Xin chàng hãy kí thư từ vợ đi, có vậy thiếp mới nhắm được mắt.”
Mạc Vấn chợt nhíu mày, hình như Lâm Nhược Trần có gì đó không ổn. Tâm niệm vừa động, hắn liếc mắt nhìn nàng, chỉ thấy bây giờ đang là mùa rét nhưng trán Lâm Nhược Trần lấm tấm mồ hôi. Hắn cảm thấy nghi ngờ, bèn vội vàng rời ghế tiến đến nắm lấy cổ tay Lâm Nhược Trần, nàng lập tức ra sức giằng ra, “Đừng đụng vào thiếp, thiếp là kẻ không trong sạch, chàng đừng đụng vào.”
Mạc Vấn cầm tay là vì muốn bắt mạch cho nàng, thấy mạch tượng Lâm Nhược Trần hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu trúng độc, nhưng những giọt mồ hôi như hạt đậu kia không thể là giả, nhất định là có nguyên do.
Đã có điều nghi hoặc thì Mạc Vấn sẽ không bỏ qua. Hắn buông tay rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới Lâm Nhược Trần, chỉ thấy lưng nàng ta hơi khom xuống, đây là dấu hiệu của chứng đau bụng. Nàng ta không trúng độc, vậy thì nguyên nhân dẫn đến đau bụng chỉ có thể là do nuốt vàng. Hắn lại để ý thấy vành tai Lâm Nhược Trần có vết máu, lại không thấy hai khuyên tai trái phải đâu.
Trong lòng Mạc Vấn kinh hoảng, không nghĩ gì nữa, lập tức ôm lấy Lâm Nhược Trần đặt lên giường mình.
“Thả thiếp ra, chàng đừng đụng vào thiếp.” Lâm Nhược Trần giãy dụa, miệng hét lớn.
Đúng lúc này. Bên ngoài truyền đến giọng của lão Ngũ, “Lão gia, có dùng trà không?”
“Im miệng.” Mạc Vấn mắng. Lão Ngũ đã hiểu lầm hắn có ý với Lâm Nhược Trần.
“Dạ.” Lão Ngũ đồng ý một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Đừng lộn xộn, để ta cứu nàng.” Mạc Vấn nói.
Lâm Nhược Trần vẫn không ngừng giãy dụa, “Không kịp nữa rồi. Chàng mau ký vào thư từ vợ, ký xong thì gia phong Mạc gia sẽ lại trong sạch, thiếp cũng được an lòng.”
Mạc Vấn không còn cách nào khác đành phải ra tay điểm huyệt để nàng không thể động đậy được. Hắn đặt nàng lên giường, thôi động linh khí xâm nhập vào trong cơ thể Lâm Nhược Trần tìm cây kim vàng kia. Nuốt vàng là một phương pháp tự tử của tiểu thư nhà giàu, đã nuốt vào thì rất khó cứu bởi kim rơi vào bụng sẽ đâm thủng dạ dày, mổ ra cũng không chắc có thể cứu kịp.
Hai cây kim Lâm Nhược Trần nuốt vào đều nằm ở khúc hẹp nhất của dạ dày, đổi lại là người khác nhất định sẽ phải bó tay chịu thua. Nhưng Mạc Vấn có thể phóng linh khí ra ngoài, dùng tâm niệm biến linh khí thành ngón tay kẹp lấy hai cây kim, lại dùng linh khí bọc lấy rồi lôi ngược ra theo đường dạ dày.
“Mang ống nhổ vào.” Mạc Vấn quát.
Lời vừa dứt, tiếng bước chân lão Ngũ lập tức vang lên, thoáng chốc đã thấy gã cầm ống nhổ bước vào. Mạc Vấn lấy hai cây kim còn dính dịch dạ dày ra ném vào ống nhổ.
Hai tiếng ‘đinh đinh’ vang lên, Mạc Vấn lại để Lâm Nhược Trần nằm xuống, cầm ống nhổ lên nhìn qua một lượt, kiểm tra xem có dính máu hay không.
“Mang trà tới.” Mạc Vấn xem qua rồi đưa ống nhổ cho lão Ngũ.
“Làm bộ làm tịch, sớm biết sẽ có ngày hôm nay sao trước đây còn làm thế.” Lão Ngũ tuy chỉ lầm bầm trong miệng nhưng tiếng phát ra không nhỏ, cố ý để Lâm Nhược Trần nghe được
Lâm Nhược Trần không thể động đậy, nghe vậy chỉ cắn môi khóc.
“Đừng nói bậy, bảo Mộ Thanh đưa trà lên, ngươi đừng vào nữa.” Mạc Vấn đuổi lão Ngũ ra khỏi phòng rồi lại cúi đầu nhìn Lâm Nhược Trần, chỉ thấy nàng khóc hết sức thương tâm. Thương thế của nàng không phải là giả, ý định nuốt vàng tự vẫn cũng không hề giả dối, bởi nàng làm sao biết là hắn có thể cứu nàng được. Ngoài ra nàng nôn ra không có lấy nửa hạt cơm, chắc chắn nàng đã mấy ngày không ăn gì.
Một lát sau Mộ Thanh gõ cửa bước vào, trước tiên lau mặt cho Lâm Nhược Trần, sau đó mới bưng trà tới.
“Nấu cho ta chút cháo.” Mạc Vấn nói.
Mộ Thanh vâng một tiếng rồi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
“Chàng không nên cứu thiếp.” Lâm Nhược Trần nghẹn ngào.
“Làm người ai chả có lúc sai lầm, nếu cứ sai rồi tự vẫn thì trên đời còn mấy người sống nữa. Ta sẽ viết thư từ vợ, nàng có tính toán gì cho tương lai chưa?” Mạc Vấn ngồi trước bàn bắt đầu mài mực.
“Thiếp… thiếp… thiếp.” Lâm Nhược Trần muốn nói lại thôi.
“Hắn đối xử với nàng thế nào?” Mạc Vấn cầm lấy bút. Sở dĩ hắn không hỏi ý định về sau của Lâm Nhược Trần vì vẻ mặt của nàng đã chứng minh suy đoán của hắn là thật. Khi nãy dùng linh khí cứu Lâm Nhược Trần, hắn phát hiện nguyên âm trong cơ thể nàng hao tổn nghiêm trọng, tình huống này không phải do sinh lí mà là do nàng đã có thai.
“Thiếp đã có chỗ để dựa vào.” Lâm Nhược Trần thấp giọng nói.
Mạc Vấn gật đầu rồi phất tay viết một mạch, sau đó cầm thư từ vợ bước đến giường, trước tiên giải huyệt cho Lâm Nhược Trần rồi đưa thư cho nàng.
Lâm Nhược Trần cầm lấy thư đứng dậy, đưa ra dưới ánh đèn đọc một lượt, đọc xong lại khóc ngã ra đất. Thư viết: "Thứ nữ nhà họ Lâm là Nhược Trần, thông minh hiểu lí lẽ, Mạc gia mang lễ vật đến hỏi cưới, đón dâu về nhà. Đương lúc loạn thế, nhà chồng không thể bảo vệ nàng chu toàn, khiến nàng phải xa quê, chịu đủ sự cơ cực, khó mà làm tròn đạo vợ chồng. Nay viết thư này từ hôn Lâm thị, trả lại tự do cho thứ nữ nhà họ Lâm là Nhược Trần." Lâm Nhược Trần không ngờ Mạc Vấn không hề quở trách mình, ngược lại còn quy tội cho bản thân, đây chẳng phải lá thư từ vợ ôn nhu nhất thế gian sao. Nàng không cầm thì xấu hổ, cầm thì lại ngại, nước mắt như mưa tháng ba, rơi mãi không ngừng.
“Nàng đừng khóc nữa, ngày đó trên đường ra bắc ta còn có lão Ngũ bầu bạn, lại không phải lo lắng tiền bạc, không cực khổ gì lắm. Chỉ hận khi đó tuổi còn nhỏ, không nên quăng trâm cài tóc làm nhục nàng, nghĩ lại bây giờ vẫn còn ân hận.” Mạc Vấn nói.
Lâm Nhược Trần nghe vậy lại càng khóc thảm. Nàng có thể đoán được tình cảnh ngày đó Mạc Vấn đã thấy hết, trong lòng cực kì xấu hổ. Ngày trước làm thế là vì để giữ mạng, dần dần lại thành ra ti tiện tranh sủng, triệt để cắt đứt đường lùi của chính mình.
Một chốc sau đã thấy Mộ Thanh bưng cháo lên, Mạc Vấn phất tay một cái, Mộ Thanh hiểu ý liền tiến lên đỡ Lâm Nhược Trần dậy.
“Ta đã đưa thi cốt vợ chồng nhà họ Lâm về an táng, Lâm cô nương ăn chút cháo đi, tí nữa ta sẽ dẫn cô đi bái tế song thân.” Mạc Vấn nói.
Lâm Nhược Trần nghe thế lại quỳ xuống khóc, vừa xấu hổ lại vừa hối hận. Mạc Vấn năm đó biết nàng không còn toàn vẹn vẫn một mức đi tìm nàng, trong lòng lo lắng cho nàng, nếu nàng không cam tâm hầu hạ tên người Hồ kia thì dù đã mất trinh tiết, hắn nhất định cũng sẽ không ghét bỏ. Nhưng nàng đã mắc phải một lỗi lầm quá lớn, tự đánh mất đi chính mình, cũng đánh mất luôn Mạc Vấn.
“Ăn cháo đi, bằng không ta sẽ không dẫn thiếp đi gặp song thân.” Mạc Vấn cười nói.
Lâm Nhược Trần hiểu Mạc Vấn đang cố hóa giải sự khổ sở trong lòng nàng, nghe thế càng khóc thảm thiết. Nàng đã tự tay đánh mất người chồng mà bao cô gái trên đời ao ước.
“Muội ở lại phụng dưỡng Lâm cô nương cho tốt, đợi nàng ấy ăn xong thì qua phòng tìm ta.” Mạc Vấn ngoảnh sang nói với Mộ Thanh một tiếng rồi với tay lên đầu giường cầm lấy một cái bao nhỏ, cất vào tay áo rồi bước ra ngoài.
“Đi mua ít hương nến, tiền giấy, chúng ta đi bái tế vợ chồng họ Lâm.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ đang ngồi chờ trong viện.
“Lão gia, mặc dù cô ta rất đáng thương nhưng cậu tuyệt đối không được mềm lòng.” Lão Ngũ nói. Lúc trước gã còn nghĩ Lâm Nhược Trần cố ý làm bộ, nhưng bây giờ gã đã gạt suy nghĩ này ra khỏi đâu, bởi kẻ giả dối không khóc thương tâm đến mức đứt từng khúc ruột như vậy.
“Lần này nàng ấy đến chỉ là để chuộc tội, không cầu mong gì khác, mau đi đi, nàng ấy bái tế cha mẹ xong phải về ngay.” Mạc Vấn khoát tay nói.
Lão Ngũ gật đầu rồi xoay người chạy đi.
Mạc Vấn bước ra phòng ngoài, vẫy vẫy tay với nha hoàn của Lâm Nhược Trần đang đứng chờ.
“Gần đây tiểu thư nhà ngươi thế nào?” Mạc Vấn ngăn nha hoàn đang muốn quỳ xuống.
“Không tốt lắm.” Nha hoàn nọ do dự một lát rồi cúi đầu đáp.
“Hãy chuẩn bị cho kĩ, tình huống nào cũng có thể xảy ra.” Mạc Vấn đưa bọc kim ngọc được Chu Quý nhân tặng cho nha hoàn kia. Ý tứ của nàng ta chính là hiện giờ Lâm Nhược Trần đã thất sủng, tình cảnh không vui vẻ gì.
Nha hoàn nọ thấy cái bọc rất nặng, biết trong bọc là một số tiền không ít, rơi lệ quỳ xuống.
“Đừng cho nàng ấy biết để khỏi mang thêm sầu vào thân. Đi hầu hạ tiểu thư nhà ngươi đi.” Mạc Vấn chỉ tay về phía phòng phía đông.
Nha hoàn nọ gật đầu, nghẹn ngào chạy đi.
Mạc Vấn quay ra phòng khách, chỉ thấy Dự công chúa đang lung túng đứng đợi, thấy hắn ra liền dè dặt hỏi, “Mạc chân nhân, có phải ta đã vẽ rắn thêm chân không?”
“Mời ngồi, lát nữa lại phiền cô tiễn nàng ấy về giúp ta.” Mạc Vấn thản nhiên nói.
Dự công chúa ngồi xuống chờ hắn nói tiếp nhưng Mạc Vấn không lên tiếng. Một lát sau Lâm Nhược Trần bước ra, lão Ngũ cũng đã mua hương nến về, Mạc Vấn bèn đứng lên dẫn đường, lão Ngũ đốt đèn dẫn Lâm Nhược Trần đến trước mộ phần vợ chồng họ Lâm.
Lâm Nhược Trần vừa đau lòng vừa xấu hổ, khóc đến ngất đi, mọi người đành phải mang nàng về.
Mộ Thanh và nha hoàn kia dìu Lâm Nhược Trần vào xe ngựa, Dự công chúa lệnh cho xe ngựa ra ngoài hội họp với quân hộ vệ ngoài thành trước.
Mạc Vấn dõi mắt nhìn theo chiếc xe dần chìm vào màn đêm, hắn buông tha cho Lâm Nhược Trần, cũng là tự buông tha cho bản thân mình…