Biên: argetlam7420
Trong bóng tối, ba người nhìn Lão Ngũ và tiểu ni cô đi xa, Hắc Bạch Vô Thường thấy Lão Ngũ tùy tiện như vậy, sợ Mạc Vấn không nhịn được tức giận, nhưng không ngờ rằng Mạc Vấn không một chút phật lòng, hiện thân chậm rãi đi về phía bắc.
“Chỗ đó chính là phòng ngủ của Vô Trần.” Hắc Vô Thường hiện thân chỉ đường.
Mạc Vấn nhìn theo hướng Hắc Vô Thường chỉ, phát hiện một góc mái hiên trong rừng trúc cách khoảng hai dặm.
Xác định được chỗ ở của Vô Trần, Mạc Vấn cũng không nóng lòng tới đó, mà đi về phía đình nghỉ mát cách đó không xa, trong đình có một cái bàn và vài cái ghế đá, trên bàn còn sót lại bàn cờ.
Mạc Vấn tiến đến ngồi xuống cạnh bàn đá, “Trong lúc rảnh rỗi, hai người bọn huynh có thể cử một người ra đánh với bần đạo ván cờ được không.”
Hắc Bạch Vô Thường nghe vậy hai mắt nhìn nhau, quan sát bốn phía xung quanh, phát hiện Tử Vân Am đang có nhiều cặp nam nữ đang đi dạo trong vườn hoa phía trước, nói chuyện yêu đương dưới ánh trăng, tình hình như vậy mặc dù có ai phát hiện ra ba người bọn họ cũng sẽ không quá kinh ngạc, liền hiện thân đi đến trong đình nghỉ mát.
“Tạ mỗ cùng chân nhân đánh một ván.” Bạch Vô Thường ngồi xuống đối diện Mạc Vấn.
Mạc Vấn đưa bình đựng quân cờ trắng cho Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường nhận lấy, cầm cờ trắng đi trước, Mạc Vấn dùng cờ đen tiếp chiêu, Hắc Vô Thường ở một bên xem cờ.
Khi mới bắt đầu, Bạch Vô Thường ra sức phòng thủ, sau khi đánh được một lúc, y phát hiện khả năng chơi cờ của Mạc Vấn rất bình thường, liền đổi thủ thành công, từng bước ép sát.
Hắc Vô Thường ở bên nhìn rõ mọi thứ, mắt thấy Mạc Vấn sắp thua liền dùng chân đá nhẹ vào chân Bạch Vô Thường dưới bàn, ý bảo y hạ thủ lưu tình, đừng cho Mạc Vấn thua quá thảm. Bạch Vô Thường dù có lòng nhường nhưng cũng không giỏi giả vờ, tiến lùi vụng về, trái phải sơ hở, mặc dù vậy Mạc Vấn vẫn không phải đối thủ của hắn, năng lực của con người là có giới hạn, Mạc Vấn tập trung phần lớn tinh thần trên phương diện tu hành ngộ đạo, đương nhiên chơi cờ không thể giỏi được.
Hắc Vô Thường liên tục ra hiệu, Bạch Vô Thường không chịu nổi y làm phiền, đứng dậy nhường chỗ, tức giận nói với Hắc Vô Thường, “Ngươi ngồi mà chơi.”
“Chân nhân chơi cờ xuất thần, ta không sánh kịp, ngươi chơi vẫn tốt hơn.” Hắc Vô Thường kéo Bạch Vô Thường lại.
Bạch Vô Thường trở lại chỗ ngồi, cầm hũ cờ chơi tiếp, “Chân nhân nếu có gì băn khoăn, hai người chúng ta có thể dẫn Vô Trần tới.”
“Không vội, không vội, lát nữa ta sẽ tự đi thu phục nàng.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
Hắc Bạch Vô Thường vốn tưởng rằng Mạc Vấn không muốn thấy tình cảnh dâm ô trong phòng của Vô Trần, nhưng không ngờ việc hắn băn khoăn không phải chuyện này, như vậy động cơ hắn đánh cờ chính là giúp Lão Ngũ tranh thủ thời gian, cho gã làm việc mà gã muốn làm.
Mạc Vấn cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Hắc Bạch Vô Thường, mở miệng cười nói, “Ham mê sắc đẹp, đã thành bản tính.”
Bạch Vô Thường nghe vậy có chút kinh ngạc, chơi gái trong lúc này không phải là việc gì quá to tát, nhưng Mạc Vấn là người tu hành, vậy mà lại buông thả người hầu của mình như vậy, việc này khiến hắn rất khó lý giải, Hắc Vô Thường chớp thời cơ nhanh hơn, mở miệng tiếp lời, “Chân nhân rộng lượng.”
“Nếu người này trợ giúp quân vương, tạo phúc cho bách tính nhưng tham luyến nữ sắc thì sao.” Mạc Vấn lại hỏi.
“Vẫn sẽ coi là trung thần.” Bạch Vô Thường suy nghĩ sau đó mở miệng nói ra.
Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, “Trung thần báo quốc chưa chắc đã không háo sắc, tướng quân dũng mãnh thiện chiến chưa hẳn đã không tham tài, chỉ cần trung thành báo quốc, háo sắc thì có làm sao, chỉ cần dũng mãnh thiện chiến, tham tài một chút cũng được.”
“Sợ là thiên hạ bách tính không suy nghĩ được như vậy.” Bạch Vô Thường với ý kiến của Mạc Vấn không dám gật đầu bừa.
Hắc Vô Thường nghe vậy thì trầm tư, chốc lát sau Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau cười cười, bừng tỉnh đại ngộ, Mạc Vấn ngụ ý mọi việc đều có hai mặt tốt xấu, không nên đánh giá người mình thích quá cao, cũng không nên coi người mình không ưa là người xấu, phải công bằng khoan dung nhìn nhận người khác.
“Chân nhân, vấn đề trung thần không phải trong chốc lát mà có thể làm rõ được, chúng ta nên làm việc chính trước đã.” Hắc Vô Thường cười nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu cười, đứng thẳng người rời khỏi đình nghỉ mát đi về phía bắc.
Phòng của Vô Trần ở trong rừng trúc. Mai, lan, trúc, cúc được văn sĩ nho nhã xưng là tứ quân tử, ngụ ý thanh cao tao nhã, nhưng nơi đây không phải là chỗ thanh khiết gì, ba người đi đến bên rừng trúc liền nghe được âm thanh dâm dục truyền ra.
“Nhị vị ở đây chờ một chút, bần đạo đi gặp nàng.” Mạc Vấn dừng bước nói với Hắc Bạch Vô Thường.
Hắc Bạch Vô Thường gật đầu đáp ứng, Mạc Vấn cất bước đi về phía căn phòng, ẩn thân đi vào bên trong.
Trong phòng đặt một bức tượng Hoan Hỉ Phật cực to, một bên là khuôn mặt nữ tử xinh đẹp, một bên là tướng quân hung dữ, trên tường có treo nhiều tranh chữ nổi tiếng, ngoài ra còn có các loại nhạc khí, cũng không có bàn ghế, giường chiếu gì cả, trên mặt đất phủ kín chăn lông dày, có hai người đang quan hệ, mùi đàn hương ngập tràn cả không gian. Đàn hương là vật dùng để lễ Phật, ngoài ra còn có tác dụng kích thích ham muốn.
Mạc Vấn sau khi vào cửa liền dùng linh khí điểm huyệt hai người, sau đó hiện thân, ném tên nam nhân kia ra ngoài.
Ni cô nơi đây không cạo tóc, Vô Trần cũng như vậy, Hắc Bạch Vô Thường lúc trước nói không sai, người này tuy hơn bảy mươi, dung mạo lại giống như phụ nữ trẻ tuổi, dáng người thon gọn, có lồi có lõm, cực kì xinh đẹp, hấp dẫn mê người.
Tuy Mạc Vấn xuất hiện đột ngột, nhưng Vô Trần không kinh hoảng la hét, mà ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, trong mắt cũng không e ngại, có ba phần nghi hoặc cùng bảy phần oán trách.
Mạc Vấn sau khi ném nam tử kia ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại, cất bước đi đến chỗ Hoan Hỉ Phật, đẩy nó ra chỗ khác rồi ngồi xuống pháp đài, trên mặt nở nụ cười nhìn về phía Vô Trần ni cô.
Vô Trần thấy Mạc Vấn mỉm cười, ba phần nghi hoặc trên mặt biến mất, thay vào đó chỉ có oán trách và oán trách, tuy cả người trần truồng nhưng cũng không xấu hổ.
Mạc Vấn nhìn Vô Trần từ trên xuống dưới, trước đây hắn tuân theo Nho Gia dạy bảo, một mực không dám nhìn, hiện tại hắn đã đem triết lí này ném ra đằng sau, bởi vì nó không có bất kì lợi ích gì, bản chất chỉ là cố tình trốn tránh sự hấp dẫn, không dám chính diện đối mặt, mà càng tránh né thì lại càng hiếu kì, hiếu kì là bản tính của con người, khi đã hiếu kì thì ắt phải tìm hiểu.
“Đoán xem bần đạo vì sao đến đây." Mạc Vấn thu hồi linh khí thả Vô Trần tự do.
Vô Trần tuy được tự do, cũng không vội đứng dậy, mà nghiêng người co chân, một tay chống đầu làm ra tư thế giống Phật nằm nhìn về phía Mạc Vấn, “Ta không muốn đoán.”
“Hắc Bạch Vô Thường đang ở ngoài cửa, ta nhận lời mời của hai người bọn họ đến đây bắt ngươi đấy.” Mạc Vấn cũng không dời tầm mắt, thân thể Vô Trần da trắng nõn, lỗ chân lông cũng không to như người phương Bắc.
Vô Trần nghe vậy mỉm cười hỏi, “Vậy ngươi vì sao còn chưa ra tay?”
Mạc Vấn mỉm cười lắc đầu, thuận tay cầm một que hương cắm vào lư hương, sau đó dùng tay tắt nến, nói, “Khi nén nhang này cháy hết bần đạo sẽ động thủ, trong khoảng thời gian này, chỉ cần ngươi không rời khỏi phòng, không chạm vào người bần đạo, mặc kệ ngươi làm chuyện gì bần đạo cũng không ngăn cản.”
Vô Trần nghe vậy nhìn que hương trong lư, lại nhìn Mạc Vấn một lúc, cười khổ sau đó đứng thẳng người lên, trần truồng đi đến chậu nước chậm chạp rửa tay, sau đó lấy quần áo sạch sẽ trong tủ ra chậm rãi mặc vào.
Trong thời gian Vô Trần làm những việc này, Mạc Vấn cũng không chủ quan khinh địch, trên mặt chỉ mỉm cười nhìn nàng, điểm hấp dẫn của nữ nhân không phải là dung nhan, cũng không phải là thân thể lồi lõm, mà chính là hành động giơ tay nhấc chân uyển chuyển mềm mại quyến rũ, phụ nữ cử động hấp dẫn gấp vạn lần so với ngồi im một chỗ.
Nhìn Vô Trần chậm rãi mặc quần áo, bộ phận trên thân thể lộ ra càng ngày càng ít, Mạc Vấn nhẹ gật đầu, cử động lần này của Vô Trần nhằm câu dẫn tâm lí tiếc nuối của nam nhân, không có được thứ gì đó không phải là việc đau khổ nhất, mà đau khổ nhất chính là mất đi đồ vật mình đã có được, nhìn thân thể mềm mại lồi lõm trắng như tuyết hấp dẫn trước mắt từ từ mất đi, sẽ khiến nam nhân không tự chủ được cảm thấy mất mát, mà khi mất mát sẽ thúc đẩy nam nhân hành động để có lại lần nữa.
Chốc lát sau, Vô Trần mặc quần áo xong, nàng mặc một bộ tăng y bình thường, tuy cũ nát nhưng lại cực kì sạch sẽ, sau đó nàng nhặt những vật dâm tà rải rác trên mặt đất cất vào trong hộp gỗ, rồi bỏ vào góc cửa.
Mạc Vấn quay đầu nhìn que hương trong lư, lúc này chỉ còn lại một nửa.
Vô Trần sau khi ngồi xuống, không hề có bất kì cử động nào, không niệm kinh cũng không thở dài, chỉ ngồi yên lặng, biểu cảm trên mặt cũng không trang nghiêm cũng không an bình, có một chút bình tĩnh, lại có vài phần thản nhiên, dường như sớm dự liệu sẽ có ngày này.
Đến lúc này Vô Trần vẫn không thi triển mị thuật của nàng, trong lòng Mạc Vấn bắt đầu nghi hoặc, không biết có phải vì Vô Trần không thể chạm tới người hắn nên không thể thi triển mị thuật, hay là nàng đã lén thi triển mị thuật rồi.
Tuy phương nam không rét lạnh, nhưng trong phòng lại đốt hai chậu than, làm cho nhiệt độ trong phòng rất cao, mà nhiệt độ cao cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của con người, dễ làm cho tâm lí dao động, Nguyên Thần sẽ chịu áp chế. Mà Nguyên Thần một khi suy yếu thì bản năng sẽ chiếm ưu thế, nam nữ hấp dẫn nhau là bản năng của con người, lúc này Mạc Vấn cảm thấy hơi ấm áp một chút, loại ấm áp này không liên quan đến dục vọng, mà chỉ là nam nhân nhìn nữ nhân một cách tự nhiên, khiến hắn giảm đi sát cơ trong lòng.
Hòa thượng sở dĩ được người đời tôn trọng, cũng bởi vì Phật pháp hướng thiện, làm cho tâm con người bình thản, hiểu rõ huyền ảo gian truân của cuộc đời, nhìn khắp thế gian thì những người xuất gia đều là người đáng thương, phía sau họ đều có chuyện bất hạnh riêng, đến lúc này Mạc Vấn có cảm giác muốn nói chuyện, hắn định hỏi thăm trước khi Vô Trần xuất gia đã gặp phải chuyện gì, nguyên nhân nào khiến nàng biến thành bộ dáng dâm tà hiện tại.
Nhưng Mạc Vấn không nói gì, sở dĩ hắn không lập tức ra tay giết chết Vô Trần là bởi vì muốn thông qua một ít cử chỉ của nàng để loại bỏ ác mộng quấy nhiễu bản thân nhiều năm qua. Nhưng cho đến lúc này, Vô Trần lại không làm những trò hề đê tiện, mà ngược lại làm cho hắn nghĩ tới những nữ tử chân yếu tay mềm phải bất đắc dĩ làm những việc đó thôi.
Đến lúc này lòng Mạc Vấn đã bắt đầu mâu thuẫn, sát cơ đã dịu xuống, hắn cảm giác những hành động của Vô Trần lúc trước quá khác so với sự bình tĩnh hiện tại, hắn muốn biết nữ nhân này đang suy nghĩ gì.
“Thời gian không còn nhiều lắm.” Mạc Vấn quay đầu nhìn thoáng qua lư hương.
Vô Trần nghe vậy mở mắt, nhưng nàng cũng không nhìn Mạc Vấn, mà nhìn về phía tượng Phật bị Mạc Vấn đẩy ngã, do dự một chút, đứng thẳng người dậy, ôm lấy tượng Phật kia, nhìn về phía Mạc Vấn đang ngồi.
Mạc Vấn theo bản năng tránh ra, Vô Trần thả tượng Phật về chỗ cũ, quỳ xuống chắp tay trước ngực lễ bái, lúc khom lưng tăng y bị lệch ra, thoáng nhìn xuyên thấu có thể thấy rõ đùi của nàng.
Sau khi quỳ bái, cặp đùi của nàng thoáng ẩn thoáng hiện, đến lúc nàng đứng lên, trong lòng Mạc Vấn lại xuất hiện một chút mất mát.
“Ta mới sống bảy mươi tuổi, chưa đủ…”