"Đa tạ ý tốt của Long cô nương, có điều trước mắt ta cũng không cần những thứ này." Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi lại đưa cương ngựa.
"Đa tạ tiên sinh đã chiêu đãi ta, con ngựa này ta xin mượn dùng một chút, ngày sau sẽ trả lại tiên sinh." Long Hàm Tu nhếch miệng cười rồi kéo ngựa ra sân, tung người lên ngựa chắp tay với Mạc Vấn lần nữa rồi mới thúc ngựa rời đi.
"Ngựa vừa mới ăn no xong, đừng chạy nhanh quá." Lão Ngũ đau lòng hét lớn.
"Lão gia, tại sao cậu không để nàng tìm giúp?" Lão Ngũ nhíu mày hỏi Mạc Vấn đang dõi mắt trông về đằng xa.
Mạc Vấn chỉ chậm rãi lắc đầu, quay người vào nhà.
"Cậu vào núi nhiều ngày như vậy mà ngay cả một cây dược thảo cũng đào không ra. Những người Man này thông thuộc địa hình, nhân số lại đông, nếu có bọn họ hỗ trợ thì cậu đã chẳng phải khổ cực như vậy rồi." lão Ngũ đóng cửa cài then rồi bước nhanh đuổi theo Mạc Vấn.
"Nếu đã ăn lộc của vua thì phải vì vua mà làm hết sức, chuyện nàng thỉnh cầu ta không làm được, sao có thể nhận đồ của người ta." Mạc Vấn vào trong nhà ngồi xuống.
"Nàng thỉnh cầu cậu chuyện gì?" Lão Ngũ tò mò.
"Ngươi còn nhớ lúc trước trên đường đi ta và ngươi từng nhìn thấy một toán binh lính nước Tấn không? Vị thư sinh hồi đó nói không sai, những binh lính kia chính là đang xuôi nam diệt trừ Man nhân đấy. Không bao lâu nữa bọn họ sẽ đánh đến nơi này, Long Hàm Tu muốn mời ta hỗ trợ đối phó quân đội nước Tấn." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ.
"Lão gia, người Tấn đã truy nã chúng ta hơn nửa tháng, dù cậu có giúp mấy người Man các nàng cũng chẳng có gì sai cả." Lão Ngũ nói.
"Ta không dám trợ giúp nàng có hai nguyên nhân. Thân phận chúng ta là người Hán chỉ là một cái, mấu chốt là tu vi của ta chưa đủ, không đủ sức giúp được nàng." Mạc Vấn bưng chén trà đã nguội lạnh uống một hớp.
"Tu vi không đủ thì càng phải mau chóng luyện đan, ta vẫn cảm thấy cậu nên đáp ứng nàng thì tốt hơn." Lão Ngũ lại lắc đầu.
Mạc Vấn nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu, lão Ngũ nói không phải là không có lý. Có Man nhân trợ giúp thì hắn có thể kiếm được rất nhiều linh vật dược thảo, nếu luyện được thành đan thì có thể nhanh chóng bổ sung lượng linh khí bản thân còn thiếu. Chẳng qua nếu làm vậy hắn sẽ phải nợ Man nhân một cái ân huệ, sau này nếu Man nhân gặp khó khăn, hắn ắt không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng mà một khi trở thành kẻ địch của nước Tấn cũng chẳng khác nào tự tuyệt đường lui, ảnh hưởng nghiêm trọng tới kế hoạch chấn hưng Đạo giáo, dẹp yên phản loạn sau này. Chuyện này lợi hại đều có cả, cần cân nhắc thật cẩn thận xem đồng ý hay không đồng ý cái nào có lợi hơn, suy cho cùng những gã Man nhân kia cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, ít nhất chuyện bọn họ cướp đoạt lương thực đã là rất sai lầm.
"Cũng không còn sớm nữa, ngươi dọn dẹp bàn ăn rồi nhanh đi ngủ đi." Mạc Vấn đứng lên chỉ bát đũa trên bàn nói với lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe được cũng không làm ngay mà đứng dậy kéo áo Mạc Vấn, "Lão gia, có chuyện này ta mong cậu hãy giúp ta."
"Chuyện gì?" Mạc Vấn cảm thấy hơi nghi ngờ, lão Ngũ nói chuyện với hắn rất ít khi khách khí thế này.
"Là thế này ha, cậu xem ta đây thành thân cũng khá lâu rồi, tại sao đến giờ nàng vẫn chưa có chút động tĩnh gì?" Lão Ngũ len lén chỉ tay về phía Đông Sương.
"Ngươi thấy ngươi gây ra động tĩnh vẫn còn nhỏ sao?" Mạc Vấn cười chế giễu.
"Không phải vậy a, không phải ta nói cái đó. Cậu xem, cha mẹ ta mãi đến bốn mươi tuổi mới sinh ra ta, ta cũng chẳng có anh em gì, nhà họ Ngô chúng ta chuyện sinh đẻ có vẻ không được tốt lắm." Lão Ngũ giải thích.
"Sinh đẻ thế nào là chuyện của ngươi, ngươi bảo ta giúp ngươi kiểu gì?" lúc này Mạc Vấn mới hiểu lão Ngũ đang nói tới chuyện sinh con nối dõi.
"Hồi ta ở trên núi nghe bảo đạo sĩ đều biết xem bói, khẳng định là cậu cũng học, hay là cậu xem giúp ta một quẻ, xem khi nào ta mới có thể có con trai?" Lão Ngũ vội khẩn cầu.
"Nói bậy nói bạ, ta làm sao biết mấy cái đó." Mạc Vấn nghe vậy dở khóc dở cười, thiên tư của mỗi người khác nhau, sở thích cũng khác nhau, bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ ai cũng thích học cái này cái nọ, duy chỉ có món xem bói là chẳng ai thèm quan tâm.
"Lão gia, ta biết xem trước số mệnh là không tốt, nhưng cầu mong cậu xem giúp ta lần này thôi, nếu không sau này ta sẽ luôn lo lắng bất an, vạn nhất nhà họ Ngô đến đời ta đây mà tuyệt hậu thì khi ta xuống suối vàng biết ăn nói ra sao với cha mẹ?" Lão Ngũ lay lay cánh tay Mạc Vấn.
"Rồi rồi, ngươi đừng lay nữa, để ta suy nghĩ đã." Mạc Vấn thấy lão Ngũ nài nỉ như vậy thì chỉ có thể tạm thời trấn an hắn trước, sau đó liền suy tính cẩn thận trong đầu. Quả thật trong Kinh Dịch có lý thuyết suy diễn đoán mệnh, thế nhưng bản thân Kinh Dịch đã bị các bậc tiền bối thời xưa cắt giảm quá nhiều, thành ra kết quả suy diễn được không hoàn toàn chính xác nữa.
"Cậu nghĩ xong chưa?" Lão Ngũ lo lắng hỏi Mạc Vấn.
"Sao mà nhanh thế được. Mau thu dọn bát đũa rồi đưa cho ta ngày sinh tháng đẻ của Vương cô nương, để chiều mai ta thử suy diễn một phen cho ngươi." Mạc Vấn nói rồi bước vào phòng.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đã đồng ý thì vô cùng vui vẻ, nhanh chóng dọn bàn rồi trở về Đông Sương, lát sau gã đem ra một tờ giấy gói thuốc, trên giấy có viết mấy chữ đường nét rất thanh tú, không hỏi cũng biết là bát tự do Vương Nguyên Dung tự tay viết.
Suy diễn đoán mệnh có nguồn gốc từ việc xem bói thời cổ đại, nhưng khác với xem bói hư hư thực thực vô căn cứ, suy diễn có căn cứ nhất định có thể đối chiếu. Tuy nhiên do Kinh Dịch đã bị cắt giảm nhiều, cho nên suy diễn tồn tại rất nhiều biến số, dùng để dự đoán hung cát bình thường còn có thể chính xác bảy phần, chứ nếu dùng để dự đoán con cháu cùng chuyện sống chết thì không thể nào suy diễn hoàn chỉnh được chứ chưa nói gì đến chính xác, chỉ đơn thuần mang tính tham khảo mà thôi.
Sáng hôm sau, lão Ngũ dậy thật sớm bưng nước rửa mặt tới cho Mạc Vấn, đợi đến khi Mạc Vấn niệm kinh xong rốt cuộc không nhịn được hỏi, "Lão gia, thế nào rồi?"
"Quả thực ta không tinh thông thuật suy diễn cho lắm, thức trắng cả đêm cũng chỉ đoán được đại khái." Mạc Vấn vốc nước rửa mặt.
"Nhà họ Ngô có bị tuyệt hậu không?" Lão Ngũ vội vàng hỏi, bởi vì cha gã mãi đến tuổi trung niên mới có con, nên gã lo lắng chuyện con cháu như vậy cũng có thể hiểu được.
"Càn khôn dịch số quả là cực kỳ thâm ảo, ta chỉ có thể suy đoán được mặt Khôn thôi, nhà ngươi có lẽ sẽ có một nữ nhi." Mạc Vấn nhận lấy vải lụa lau mặt, "Có thể có con nữa hay không quả thực ta không suy diễn nổi, mọi việc vẫn phải phụ thuộc vào tạo hoá của ngươi."
Lão Ngũ nghe vậy rất là mừng rỡ, "Tốt quá rồi, bất kể là trai hay gái, có một đứa con là được."
"Sau này không được nhờ vả ta chuyện này nữa, suy diễn số mệnh chính là nhìn trộm đại đạo, sẽ tổn hại đến phúc thọ (hạnh phúc và tuổi thọ)." Mạc Vấn cảnh cáo. Đạo môn có rất nhiều pháp thuật, thuật suy diễn chỉ là loại tạp học(linh tinh, không đáng nói), tiêu tốn nhiều thì giờ mà lại chẳng để làm gì, bị các bậc cao công đại đức khinh thường.
"Được được được." Lão Ngũ liên tục đáp ứng, xoay người chạy về hướng Đông Sương.
Mạc Vấn buông tấm vải lụa xuống nhìn lão Ngũ, lão Ngũ nóng lòng có con như vậy có lẽ không chỉ đơn thuần là vì lo lắng mình không có con nối dõi, mà còn thấp thỏm lo sợ cuộc hôn nhân này đổ vỡ nữa. Vương Nguyên Dung xuất thân cao quý, do cả nhà gặp nạn nên mới phải cưới gã. Vương Nguyên Dung được dạy dỗ từ nhỏ, so với lão Ngũ thì khác biệt một trời một vực, ở với gã đương nhiên sẽ chẳng có nhiều thứ để nói.
Lúc Mạc Vấn đang nhíu mày suy nghĩ, bỗng ngoài cửa lại truyền đến tiếng vó ngựa. Ở trấn này ngoại trừ con bò con trâu ra cũng chẳng có la hay ngựa gì, cho nên nghe thấy tiếng vó ngựa là Mạc Vấn biết đám cường đạo lại tới, hơn nữa còn mang cả xe ngựa tới.
"Tiên sinh, ta lại đến đây." Ngoài cửa truyền đến tiếng Long Hàm Tu.
Mạc Vấn nghe vậy lông mày nhíu càng chặt, hắn hoài nghi cô gái Man tộc này có phải cùng họ với con rùa không, tại sao cứ bám mãi lấy hắn không chịu buông ra thế.
"Lão gia, Bất Hại Tu lại tới** kìa." Lão Ngũ chui ra khỏi Đông Sương, chạy vào phòng chính nói với Mạc Vấn.
**Câu này lão Ngũ chơi chữ ( lão Ngũ mà biết chơi chữ mới ghê:D): trong tên Long Hàm Tu, chữ “Hàm Tu” nghĩa là e thẹn xấu hổ, lão Ngũ nói lái thành Bất Hại Tu, nghĩa là “đồ không biết xấu hổ”:)
"Không được nói năng bừa bãi, đổi tên họ người khác là đại bất kính đấy." Mạc Vấn khiển trách.
"Nàng vốn không biết thẹn thùng là gì, người Hán chúng ta làm gì có cô gái nào như vậy." Lão Ngũ toét miệng cười nói.
"Mau mở cửa đi, cứ nói là ta đang niệm kinh." Mạc Vấn dặn dò lão Ngũ xong, xoay người đi vào trong phòng.
Bởi có cửa sổ ngăn cách nên Mạc Vấn không thấy được tình hình ngoài cửa, chỉ nghe thấy tiếng lão Ngũ mở cửa cùng với rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn của Man nhân, lại còn kèm theo tiếng vật nặng rơi “phịch” xuống đất, không hỏi cũng biết đám người Long Hàm Tu đang khuân đồ vào trong sân.
"Mạc tiên sinh đâu?" Tiếng Long Hàm Tu hỏi.
"Lão gia nhà ta đang niệm kinh trong phòng, trong rương có thứ gì thế?" Đây là tiếng lão Ngũ.
"Tất cả đều là dược thảo thượng hạng." Long Hàm Tu nói.
"Để ta xem một chút được không?" Lão Ngũ nói.
Sau đó là tiếng mở rương, im lặng được một lúc bỗng nhiên lão Ngũ gào lên, "Lão gia, cậu mau đến xem này."
Mạc Vấn vốn không muốn có quan hệ với Long Hàm Tu nên mới trốn vào trong phòng, nhưng nghe tiếng lão Ngũ gào thét như vậy không kiềm chế được hiếu kỳ bèn chậm rãi bước ra.
"Tiên sinh thích dược thảo, ta liền mang mấy đồ tốt đến cho ngươi đây." Long Hàm Tu xua tay bảo mấy Man nhân khuân rương lui ra
"Long cô nương, ta không đủ sức giúp đỡ các ngươi, những thứ này ta tuyệt không dám nhận." Mạc Vấn bước ra cửa, lúc này trong sân đang có năm cái rương gỗ xếp thành hàng ngang trước mặt hắn, lớn nhỏ không đều nhau. Lão Ngũ đang đứng trước một cái rương gỗ đã mở nắp mà trợn mắt há hốc mồm.
"Tiên sinh, quân đội nước Tấn còn cách nơi này hơn năm trăm dặm, có khả năng sẽ không đánh tới nơi đây. Những thứ này coi như quà cảm ơn ta tặng cho ngươi, cảm ơn ngươi ngày hôm qua đã tha không giết bọn họ." Long Hàm Tu thẳng thắn nói.
"Không làm thì không dám hưởng, thành ý của Long cô nương bần đạo xin ghi nhớ trong lòng, mong các ngươi hãy đem về hết đi, sau này nếu có chuyện có thể giúp được thì bần đạo tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn." Mạc Vấn ra tới cửa chính thì đứng lại, không bước tiếp nữa.
"Mạc tiên sinh, ta cũng chỉ mong được nghe những lời này của ngươi thôi. Những dược thảo này ngươi phải nhận lấy, sau này chúng ta sẽ còn tới đưa nữa, nếu ngày nào đó bọn ta thật sự gặp khó khăn thì ngươi chỉ cần lượng sức mà giúp, chúng ta tuyệt đối sẽ không cưỡng ép ngươi." Long Hàm Tu ưỡn ngực nói.
Người Miêu có nhiều cô gái rất xinh đẹp, Long Hàm Tu dáng người cao gầy, khi nàng ưỡn ngực bộ ngực căng tròn vươn cao lên, cực kỳ quyến rũ mê hoặc. Mạc Vấn thấy vậy nhưng trong lòng cũng không có ý nghĩ bậy bạ gì (Dịch: chém gió,không có còn tả làm gì:v). Có điều hắn thấy Long Hàm Tu cởi mở thẳng thắn thật đáng khen ngợi, một cô gái Man hoang mà còn hào sảng như vậy, chẳng bù cho đàn ông người Hán lúc nào cũng ngại ngùng xấu hổ như phụ nữ.
"Được, nếu Long cô nương đã nói vậy, bần đạo xin nhận lễ vật của các ngươi. Ngày sau nếu quý tộc có gặp khó khăn gì, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực tương trợ, nếu ta không đủ năng lực giúp đỡ thì các ngươi cũng không được làm khó ta đâu đấy." Mạc Vấn bước tới trước, nói.
"Được, ta chỉ thích ngươi thẳng thắn như vậy thôi, một lời đã định." Long Hàm Tu hai tay chống nạnh, rất ra dáng một nữ kiệt.
"Lão gia, tất cả đều là đồ tốt đó. " Lão Ngũ đi tới bên cạnh Mạc Vấn nói nhỏ, sau khi nói xong gã đi vào Đông Sương nấu nước pha trà.
"Tiên sinh, mời nhìn xem những thứ này có hợp ý ngươi không?" Long Hàm Tu đi lên phía trước mở nắp toàn bộ những rương còn lại, mời Mạc Vấn tiến lên xem.
Mạc Vấn được mời tiến lên, nhìn dược thảo chất trong rương. Dược thảo cũng không chỉ có mấy loại để luyện đan, trong mấy rương này tất cả đều là dược liệu trân quý. Thanh diệp, đỗ trọng, thiên nam, hồng túc, bội lan, phục thần, quỷ châm, thanh đại, bàn xà mấy loại dược liệu quý hiếm đều có cả. Còn như hoa đỗ quyên đen, huyết dư thán, hợp hoan bì, sa uyển tử những dược liệu bồi bổ xương cốt cũng có. Phục linh, nhân sâm, đương quy, hoàng kỳ các loại thuốc bổ số lượng cũng không ít. Những thứ này hẳn là do Man nhân ngày thường góp nhặt lại để đổi lấy vật dụng hằng ngày đấy. Chẳng những có đủ các loại, phẩm chất cũng coi như tuyệt hảo, thế nhưng Mạc Vấn xem xong những dược liệu này thì lại càng cau mày hơn.
"Mạc tiên sinh, những thứ này không hợp ý ngươi sao?" Long Hàm Tu nghi ngờ hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, "Những dược liệu này đã để quá lâu, mặc dù dược khí không mất đi, thế nhưng linh khí thì đã không còn nữa rồi..."