Nhóm dịch: Naughty Dogs
Mạc Vấn vừa dứt lời đã lắc mình lao ra, vừa bay vừa dồn linh khí vào tay phải, nhằm thẳng vào Khí Hải dưới bụng đạo nhân họ Mã.
Ngày thường hắn vẫn âm trầm ít nói, làm việc luôn quang minh chính đại, nhưng một khi đã giở thủ đoạn thì phải sát phạt quyết đoán. Nếu đã ra tay, Mạc Vấn tự nhiên sẽ không cho đối phương thời gian chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa còn phải tung chiêu hiểm, nhất kích tất sát. Lấy đức thu phục lòng người cần có lòng vị tha bao dung, khiến đối phương khâm phục khẩu phục. Nhưng nếu dùng sức mạnh thu phục người thì phải càng ác càng tốt, phải để cho đối phương sợ hãi tột độ, ân uy kết hợp mới là đạo dùng người. Đối với người lương thiện thì dùng ân, không có ân sẽ khiến người ta sinh ra bất kính, đối với người xấu thì phải lập uy, nếu không uy thì người ta sẽ không phục.
Mọi người ở Bát Quái sơn không ngờ Mạc Vấn sẽ động thủ nhanh đến thế, hơn mười người đứng túm tụm với nhau, tránh né rất bất tiện. Nhưng tránh né bất tiện đối với bọn họ cũng có lợi, do Mạc Vấn e sợ đám đạo nhân sau lưng gã đạo nhân họ Mã sẽ bị vạ lây nên đã thúc giục linh khí ra trước, người còn chưa tới mà linh khí đã đánh đến, cách xa hơn một trượng đánh trúng Khí Hải của gã đạo nhân họ Mã.
Đạo nhân Tử khí đã vượt qua Thiên Kiếp, trong Khí Hải luôn tập trung một lượng lớn linh khí, số linh khí này ở thời khắc mấu chốt có thể dùng để chống đỡ, ngăn cản ngoại lực đánh vào, linh khí của Mạc Vấn chạm đến Khí Hải gã đạo nhân họ Mã thì lập tức nhận ra đối phương đã dồn linh khí về trạng thái phòng thủ, nếu đổi thành lúc bình thường, nếu tay Mạc Vấn không chạm đến tận cơ thể đối phương thì căn bản không thể nào đánh tan linh khí trong Khí Hải được, nhưng Mạc Vấn lúc này trong đan điền đã có nội đan ở trạng thái rắn, trong nội đan chứa một lượng linh khí lớn gần như vô tận, ý nghĩ loé lên một cái, linh khí ào ạt tuôn ra, thế công dữ dội như thác đổ, trong khoảnh khắc Khí Hải của gã đạo nhân họ Mã đã bị đánh tan tành. Khí Hải bị đánh tan giống như sông lớn vỡ đê vậy, linh khí còn sót lại trong Khí Hải lập tức vượt ra khỏi phế phủ, xông ngược lên hai mạch Nhâm Đốc, đạo nhân họ Mã trong nháy mắt thất khiếu chảy máu ròng ròng.
Bởi vì xuất thủ nhanh như chớp, nên khi hắn một kích đắc thủ thì hai vị đạo nhân Tử khí còn lại vẫn còn ngơ ngác chưa tỉnh hồn, Mạc Vấn không đợi Mã Đạo Nhân ngã xuống, thân hình nhanh chóng biến mất, bỏ qua gã đạo nhân Tử khí đứng giữa, quyền trái nhằm thẳng về phía đạo nhân mập lùn đứng xa hơn.
Vào thời khắc nguy cấp thì Nguyên Thần, hay chính là bản năng của con người sẽ được giải phóng, nhưng mà nếu như đã có người khác đứng chắn nguy hiểm trước mặt ngươi rồi, thì sâu trong nội tâm sẽ có tâm lý rằng sau khi người kia chết thì mới đến phiên ta, một khi đã có tâm lý như vậy thì Nguyên Thần sẽ không thể giải phóng nữa, mà gã đạo nhân mập lùn do đứng xa Mạc Vấn nhất, trước gã lại có mấy người nữa cho nên mới sinh ra chút cảm giác an toàn. Nào ngờ Mạc Vấn lại không hề công kích mục tiêu gần bên mình, mà lại lựa chọn kẻ ở khá xa hắn, đợi đến khi tỉnh ngộ đã thì đã quá trễ, gã đạo nhân vừa mới loé lên ý nghĩ: “Không xong rồi!” thì quyền trái của Mạc Vấn đã đến nơi, điều duy nhất gã có thể làm là theo bản năng không tự chủ được lộ ra ánh mắt cầu xin tha thứ.
Mạc Vấn lúc này đang suy nghĩ xem làm thế nào đánh ngã cả ba người một cách nhanh nhất, cũng không hề nhìn ánh mắt gã mập, lui một bước mà nói, cho dù nhìn thấy người nọ cầu xin tha thứ thì hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, thoáng một cái quyền trái đã đánh đến Khí Hải, do là tiếp xúc trực tiếp nên linh khí xâm nhập thẳng vào cơ thể, trong nháy mắt đem Khí Hải đánh tan.
Lúc này phần lớn đạo nhân vẫn còn đang ngây người khiếp sợ, không ai phản ứng kịp, nhưng tay đạo nhân họ Dương ở giữa đã vượt qua Thiên Kiếp, phản ứng rất nhanh chóng, sau khi gã đạo nhân họ Mã bị công kích theo bản năng định lao lên cứu viện, nhưng chưa kịp phát ra linh khí thì Mạc Vấn đã tiếp tục đánh ngã gã đạo nhân họ Chu, hai vị đồng môn đồng thời ngã xuống đất đã khiến y bỏ đi ý tưởng cứu viện, hoảng sợ định chạy trốn, bất chấp xô ngã các đồng môn lùi về phía sau rồi vận khí định nhảy lên cao.
Mạc Vấn một quyền đánh đạo nhân ngã mập lùn cùng lúc đó chân phải chùng xuống lấy đà, nghiêng người thò tay bắt lấy chân phải tay đạo nhân họ Dương định lăng không, do tư thế không thuận lợi nên bắt được mắt cá chân đối phương xong Mạc Vấn liền xoay người vung tay quăng tên kia ngã xuống đất. Lúc quăng hắn vẫn không hề buông tay, đợi đến khi vai và lưng của tay đạo nhân chạm đất thì hắn mới thả tay ra, chân phải đạp xuống phá nát Khí Hải của đối phương.
Xong xuôi Mạc Vấn tung người nhẹ nhàng trở về, hạ xuống ngoài cửa đứng bên cạnh lão Ngũ. Đến tận khi ấy Mã Đạo nhân bị công kích đầu tiên mới ngã phịch ra đất.
Mạc Vấn không thèm quan sát phản ứng của mọi người trong đạo quan, thấy lão Ngũ quay đầu ánh mắt kinh ngạc nhìn mình cũng nhắm mắt làm ngơ, sau khi hạ xuống đất việc đầu tiên hắn làm là suy nghĩ xem thuật nội đan ở trong thực chiến so với thuật Ngoại Đan có những điểm khác biệt nào.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thuật nội đan so với thuật Ngoại Đan huyền diệu hơn nhiều, huyền diệu chủ yếu thể hiện ở ba phương diện. Một là, trong cơ thể có nội đan ngưng kết, giống như đùng một cái có được gia tài kếch sù vậy, có thể thoải mái sử dụng mà không lo hết. Hơn nữa khi so đấu linh khí với những người tu hành khác, nếu muốn vận linh khí đánh ra ngoài thì người tu hành theo phương pháp Ngoại Đan phải có một khoảng thời gian hít vào thở ra, hít vào để linh khí quay ngược lại lên Đốc Mạch, thở ra để linh khí từ Đốc Mạch đi tới hai cánh tay phát ra ngoài. Giữa hai nhịp hít thở đó sẽ xuất hiện một khoảng trễ ngắn, khoảng trễ ấy ngắn ngủi đến nỗi bình thường sẽ không ai gọi đó là nhược điểm, thế nhưng nếu như gặp phải một cao thủ nội đan vận chuyển linh khí trong cơ thể liên tục không dừng lại một khắc nào, thì khoảng trễ nhỏ chưa đầy một giây ấy sẽ có thể trở thành khuyết điểm chết người, cao thủ nội đan có thể thừa dịp linh khí bị ngắt trong nháy mắt chiếm lấy thượng phong, cho dù Ngoại Đan cao thủ có dồn linh khí tiếp viện nhiều đến cỡ, cũng không thể thay đổi bại cục. Chỉ tính riêng về điểm này hắn đã có thể ngạo thị quần hùng rồi.
Thứ hai là, thuật nội đan vận chuyển linh khí là theo đại chu thiên, thuật Ngoại Đan đi theo tiểu chu thiên, đại chu thiên trải dài khắp thân thể, mà tiểu chu thiên thì chỉ vân chuyện linh khí ở hai mạch Nhâm Đốc, mặc dù cũng có thể dẫn dắt linh khí đến tay chân, nhưng cuối cùng vẫn không nhanh chóng bằng đại chu thiên. Tiểu chu thiên giống như quân đội đóng binh ở kinh đô, nếu gặp chiến sự thì sẽ phải vất vả di chuyển từ kinh đô chạy tới chiến trường. Mà đại chu thiên giống như đại quân không chỉ đóng ở Đô thành, mà ở những châu quận khác cũng có quân, nếu gặp chiến sự, có thể lập tức ứng chiến cũng như đem quân tiếp viện, như vậy trước hết là tốc độ tự nhiên sẽ mau hơn rất nhiều.
Thứ ba, phương pháp tu hành nội đan là kiêm tu cả Tinh - Khí - Thần, tu luyện linh khí đồng thời cũng tu luyện Nguyên Thần, mặc dù lúc này Nguyên Thần của hắn tu hành rất chậm chạp, nhưng cũng vượt xa đạo nhân bình thường. Nguyên Thần mạnh mẽ sẽ có rất nhiều tác dụng, tiêu biểu nhất là tốc độ phản ứng sẽ nhanh hơn rất nhiều, khi nãy trong lúc ra tay động tác của ba tên đạo nhân Tử khí trong mắt hắn giống như trâu già kéo xe vậy, rất là chậm chạp. Trừ điều này ra Nguyên Thần mạnh mẽ còn giúp thần trí hắn càng thanh tỉnh không bị mê hoặc, trong khi xuất thủ có thể căn cứ vào tư thế của đối phương đoán được tiếp theo đối phương sẽ tung ra chiêu thức gì, che giấu ý đồ ra sao.
Mạc Vấn cân nhắc đánh giá xong, sở dĩ hắn làm vậy cũng không phải là để sau này đi tỉ thí, mà là vì muốn chắc chắn phương pháp nội đan này của mình có thật sự thần diệu hay không, nếu như phương pháp nội đan lại không có hiệu quả chút nào trong giao tranh, vậy thì công sức ba năm trời hắn bỏ ra chẳng phải sẽ là lãng phí hay sao?
"Lão gia?" Lão Ngũ ngạc nhiên nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn lúc trước ra tay quá nhanh, toàn bộ quá trình đều không có một động tác thừa, nước chảy mây trôi, làm liền một mạch không ngắt quãng.
Mạc Vấn quay đầu nhìn lão Ngũ, dùng ánh mắt ra hiệu, lão Ngũ hiểu ý liền tiến lên ba bước, "Mau đưa hiếu bổng trả lại cho lão tử."
Những đạo nhân trên Bát Quái sơn lúc này đã trở nên hỗn loạn, ba tốp đạo nhân chia nhau mang ba người bị thương chạy về hướng chính điện, lại có mấy người khác chạy tới phía đông chỗ bức tường, trèo qua tường bỏ chạy.
"Lão gia, có đuổi hay không?" Lão Ngũ thấy không có ai để ý mình, lại quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn.
"Chớ vội mừng, cao thủ thật sự sẽ sớm xuất hiện thôi." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Lão gia, gã họ Mã kia chắc là người đứng đầu rồi đó." Lão Ngũ giơ tay chỉ Mã Đạo nhân đang được đám người khiêng đi.
"Sau núi chắc hẳn có cao thủ ẩn mình." Mạc Vấn đảo mắt nhìn quanh, tìm một phiến đá xanh đi tới, ngả người nghỉ ngơi.
"Học trò ngu ngốc như vậy, sư phụ có lẽ cũng chẳng đáng sợ đâu." Lão Ngũ thở dài một cái, hài lòng vì đại thù đã được báo.
"Không hẳn đã là sư phụ của bọn hắn, có thể là những bậc tiền bối từ nhiều đời trước." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
"Làm sao người biết?" Lão Ngũ không hiểu hỏi.
"Mọi người trong đạo quán hoảng sợ gào thét đủ thứ, thế nhưng lại không ai kêu sư phụ hay sư công (sư phụ của sư phụ), nếu người ẩn cư sau núi là sư phụ của ba người bọn họ thì đám đệ tử hậu bối không thể không biết, đây là thứ nhất. Thứ hai, lúc trước trèo tường bỏ chạy đều là đạo nhân những trung niên, hẳn là đồng bối với ba người kia, bọn họ chạy ra sau núi đương nhiên không phải để chạy trốn, chắc là tìm kiếm người giúp, chỉ có bọn họ mới biết phía sau núi có tiền bối ẩn cư mà đám đạo nhân hậu bối không biết, như vậy có thể thấy ẩn cư sau núi có thể là sư thúc tổ hoặc là tổ sư bá của bọn hắn." Mạc Vấn nói ra.
Lão Ngũ nghe xong liên tục gật gù, lại hỏi: "Lão gia, chúng ta ở chỗ này chờ cao thủ của họ tới ư?"
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, ý lão Ngũ nói là thừa dịp cao thủ sau núi còn chưa tới, chúng ta đã tìm được hiếu bổng rồi thì mau rời khỏi đây, giảm bớt phiền toái không cần thiết. Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, toà đạo quán này rất lớn, hai người không biết hiếu bổng ở nơi nào, làm sao tìm được? Thứ hai là nếu đi bây giờ, ba người kia sẽ được dịp thêm mắm thêm muối nói khoác một trận, cao nhân sau núi bị chúng lừa gạt chắc chắn sẽ xuống núi truy tìm, đến lúc đó Mạc Vấn sẽ lại dẫm vào vết xe đổ bị người khác hiểu nhầm của ba năm trước.
Hai người đợi bên ngoài đạo quán một canh giờ vẫn không thấy cao nhân sau núi đến, ngược lại đám đạo đồng canh cửa do quá sợ hãi đã đóng chặt cửa rồi.
"Lão gia, bọn họ sẽ không sẽ nhân cơ hội đốt hiếu bổng đi chứ?" Lão Ngũ không khỏi lo âu.
"Bọn họ không dám đâu." Mạc Vấn cười lắc đầu.
"Phía sau núi đến cùng là có người hay không, nếu không hay để ta bay đến đó xem một chút nhé?" Lão Ngũ trưng cầu ý kiến Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, lão Ngũ cởi trường bào biến thân bay đi.
Mạc Vấn bảo lão Ngũ kiểm tra trước là bởi vì không muốn để cho lão Ngũ thấp thỏm lo âu mãi, kì thực tình hình phía sau núi hắn đã đoán được đại khái, mấy vị đạo nhân vẫn không trở lại, chắc là cầu viện binh không được thuận lợi.
Cũng không lâu lắm, lão Ngũ trở lại, "Lão gia, phía sau núi có mấy cái sơn động, mấy tên kia đang ở bên ngoài sơn động quỳ lạy."
"Không cần chờ nữa, cao thủ sẽ không đi ra đâu, ngươi đi lấy hiếu bổng đi." Mạc Vấn chỉ vào cửa đạo quan, mấy vị đạo nhân giờ này vẫn còn quỳ bên ngoài động có nghĩa là thỉnh cầu của bọn họ đã bị cự tuyệt, người đang ẩn cư sau núi kia nếu đã cự tuyệt bọn họ thì sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý, bậc cao nhân chân chính đưa ra quyết định đều phải suy nghĩ kỹ càng, một khi đã đưa ra quyết định, bình thường sẽ không vì thái độ của đám hậu bối mà tùy tiện thay đổi quyết định.
Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói vậy, liền bước lên trước gõ cửa, "Nhanh đưa hiếu bổng trả lại cho ta, nếu không lão tử sẽ châm lửa đốt đấy."
Đối phương không cho lão Ngũ cơ hội phóng hỏa, cũng không lâu sau, cửa đạo quán mở ra, một đạo đồng hai tay bưng một chiếc hộp đi ra, hai tay giao cho lão Ngũ.
"Đây không phải hung khí sao, làm sao còn cất giữ cần thận trong hộp thế?" Lão Ngũ mở hộp cầm ra hiếu bổng.
Đạo đồng kia nghe lão Ngũ châm chọc, tức đỏ cả mặt, cũng không nói lời nào, xoay người đi vào trong.
"Đứng lại." Mạc Vấn ở phía sau bất ngờ mở miệng.
Đạo đồng kia nghe vậy run như cầy sấy, khi xoay người lại cái trán đã đẫm mồ hôi.
"Làm phiền ngươi trở về báo cho đạo nhân quý phái biết, pháp thuật bần đạo sử dụng chính là phương pháp tu hành nội đan." Mạc Vấn nói.
Đạo đồng kia không biết Mạc Vấn vì sao lại nói ra chuyện chẳng liên quan này, nhưng cậu cũng không dám hỏi nhiều, gật đầu lấy lệ sau đó quay người chạy đi.
Mạc Vấn sở dĩ phải lưu lại câu này chính là vì để ngày sau phổ biến thuật nội đan được thuận lợi. Hắn không có ý định nhúng tay vào chiến sự, nhưng không tham gia chiến sự liền sẽ không có nhiều cơ hội thể hiện sự thần kỳ của nội đan, nếu không có cơ hội thể hiện thì ngày sau cho dù pháp thuật nội đan có huyền diệu đến mấy cũng sẽ không được mọi người coi trọng. Người đời đều có một tật xấu, thứ mình có được quá dễ dàng liền sẽ cho rằng nó không phải vật tốt, trước khi sáng tạo ra bộ pháp môn nội đan hoàn chỉnh thì hắn cần nhân dịp này tranh thủ quảng bá sự huyền diệu của nội đan, khiến người trong thiên hạ say mê thèm muốn…