Mạc Vấn đi sau tới trước, đi trước đến bên ngoài thành Định Châu, lúc này lính thủ thành quân Yên đã phát hiện tập kích địch thất bại, cũng phát hiện trong kỵ binh lui về có rất nhiều kỵ binh nước Triệu lẫn vào, đang do dự có nên đóng cửa thành hay không.
Bởi vì Định Châu là thành phố núi, cho nên bên ngoài không có sông hộ thành, Mạc Vấn đến gần phụ cận, hắc đao ra khỏi vỏ, chém giết mấy tên binh lính canh cửa gần đó, sau đó nghiêng người nằm xuống đất, từ phía dưới cắt đứt bản lề cửa thành, bản lề cửa vừa đứt, cửa thành lập tức nghiêng nghiêng rơi xuống đất, không cách nào đóng kín được nữa.
Lính thủ thành Định Châu hoàn toàn không nghĩ tới quân Triệu lại phản kích công thành, cho nên lính thủ thành trên tường thành không nhiều. Sau khi phá hỏng cửa thành Mạc Vấn liền lập tức xoay người nhảy lên tường thành, chém giết mấy tên người Yên trông như chỉ huy, sau đó rời khỏi tường thành đi chặn đầu viện quân từ trong thành nghe tin mà đến.
"Ta là hộ quốc chân nhân nước Triệu Mạc Vấn, quân Triệu đã tấn công vào trong thành, kẻ nối giáo cho giặc, ắt truy cứu trừng phạt." Mạc Vấn giết tên người Yên dẫn quân, sau đó hô to với những binh lính người Hán, người nước Yên ở nơi này không nhiều, chạy tới tiếp viện phần lớn là người Hán ở Định Châu.
Những người Hán này vốn không muốn giúp quân Yên thủ thành, nghe vậy rối rít ném đuốc chạy trốn tứ tán, hơn ngàn người chạy trốn, hơn trăm người Yên hoàn toàn không cách nào bắt ép, Mạc Vấn thuận tay chém mấy người, sau đó tung người lao về phía Đông, tiến về lầu canh trong thành.
Tác dụng của lầu canh và gác chuông là để báo giờ cho cho dân chúng trong thành, vì là kiến trúc cao nhất trong thành, đến được lầu canh Mạc Vấn vẽ một tấm Hỏa phù dẫn lửa đốt lầu canh, quân Yên trong thành thấy lầu canh bốc cháy, trong nháy mắt ý chí chiến đấu sụp đổ, binh bại như núi đổ, không còn lòng thủ thành nữa.
Kỵ binh nước Triệu đi đầu xông vào trong thành, chém giết kịch liệt trên đường chính, lúc này đã có thể mơ hồ thấy rõ sự vật, có thể phân biệt được quần áo khác nhau.
Mắt thấy đại cục đã định, Mạc Vấn không tham dự giết địch mà tìm đến nha phủ, bắt lấy quan viên nước Yên đang chuẩn bị chạy trốn.
"Vu sư Tát Mãn ở chỗ nào?" Mạc Vấn vung đao chém hai tên hộ vệ muốn xông lên cứu viện, sau đó mở miệng hỏi tên quan viên mập mạp kia.
"Ngươi, ngươi, ngươi là Mạc Vấn?" Tên quan phủ kia còn giả bộ trấn định.
"Chính là bần đạo, bây giờ vu sư Tát Mãn ở đâu?" Mạc Vấn lạnh giọng truy hỏi, thực ra hắn cũng không biết vu sư Tát Mãn có ở trong thành Định Châu hay không, nhưng nếu như hỏi vư sư Tát Mãn có ở trong thành Định Châu hay không thì đã chứng tỏ mình không nắm rõ tình huống, người này ắt sẽ nói dối.
"Ta không biết bây giờ vu sư Đằng Cách Lý đang ở đâu." Tên quan phủ vừa nói chuyện vừa sợ hãi nhìn về phía Đông viện, lúc chân chính đối mặt với tử vong đàn ông cũng không hề kiên cường hơn phụ nữ được bao nhiêu.
Mạc Vấn thấy vậy trong nháy mắt đã hiểu rõ, điểm huyệt câm và nhiều huyệt đạo khác của người này xong ném qua một bên, sau đó lao tới Đông viện, Đông viện là một nhã viện, lúc này cửa phòng chính đang mở, nhưng cửa ngoài đóng chặt.
Đi vào phòng, nhìn thấy trên bàn có không ít rượu thịt bừa bãi, một đám phụ nữ trẻ tuổi quần áo xốc xếch sợ hãi rụt rè ở trên giường đất phía Đông, thấy Mạc Vấn xông vào thì phát ra tiếng thét chói tai.
"Vu sư Đằng Cách Lý rời đi lúc nào?" Mạc Vấn tra đao vào vỏ.
Mấy cô gái trên giường đất nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, không ai dẫn đầu mở miệng trước.
Do tình thế cấp bách Mạc Vấn kéo một cô gái trong đó qua, cô gái kia bị gật mình thét lớn nói: "Vừa mới đi không lâu."
"Tướng mạo vóc dáng của người này thế nào?" Mạc Vấn buông tay đặt câu hỏi.
"Rất cao lớn, mặc áo bào đỏ." Cô gái kia khóc thút thít trả lời.
"Bên ngoài đang chiến đấu kịch liệt, đừng đi ra ngoài, để tránh gặp phải ngộ sát." Mạc Vấn lên tiếng trấn an những cô gái này, sau đó bước nhanh ra ngoài đuổi theo về phía Đông.
Bốn phía thành Định Châu được núi bao quanh, ra khỏi thành chính là rừng núi, một hơi đuổi theo hai trăm dặm, Mạc Vấn không phát hiện vu sư Đằng Cách Lý, bất đắc dĩ đành phải quay đầu trở về, vu sư Đằng Cách Lý có thể lựa chọn ba phía Tây Nam Bắc để chạy trốn, đuổi theo phía Đông không nhất định sẽ chính xác.
Lúc này chiến sự trong thành vẫn còn đang tiếp tục, kỵ binh đuổi theo binh lính tan tác nước Yên khắp nơi trên đường phố, cung binh đang bắn giết quân Yên trên tường thành, bộ binh tìm kiếm từng nhà, phòng ngừa quân Yên nấp trong nhà dân.
Trở lại nha phủ, tên quan viên kia vẫn còn ở chỗ cũ, người nhà và thị thiếp của gã cũng không bỏ gã mà đi, đều tụ tập chung quanh gã, những người nãy không hẳn không có tâm chạy trốn, chỉ là không dám đi ra đường phố đang hỗn loạn.
Mấy cô gái ở Đông viện cũng không chạy trốn, mấy câu nói trước khi đi của Mạc Vấn khiến các nàng biết được tính mạng của mình sẽ không đáng lo.
Đến giờ Mẹo, chiến sự đại thể đã kết thúc, chỉ có số ít quân Yên chạy trốn được, còn dư lại rất nhiều bị chém giết. Tiền viện rộng lớn của nha phủ lúc này quỳ đầy người, có quan lại của nha phủ, cũng có hạ nhân và nữ quyến.
Mạc Vấn không tham dự thẩm vấn những người này, mà giao toàn bộ cho Bồ Hùng và mấy vị tướng quân xử trí, bản thân trở lại Đông viện, hỏi mấy cô gái kia.
Tổng cộng có bốn cô gái, lấy Xuân Hạ Thu Đông làm tên, đều là thị thiếp nha phủ đưa cho vu sư Đằng Cách Lý, thời gian chung sống với vu sư Đằng Cách Lý cũng không dài, Mạc Vấn quan tâm nhất chính là tối qua vu sư Đằng Cách Lý có hành động gì khác thường, mấy cô gái này trả lời giống nhau như đúc, vu sư Đằng Cách Lý đêm qua vào lúc canh tư đến canh năm ngồi yên không nhúc nhích nửa nén hương thời gian, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, lập tức chạy ra ngoài ra lệnh kỵ binh quân Yên lui về.
Câu trả lời của mấy cô gái này khiến Mạc Vấn hiểu ngọn nguồn, vu sư Đằng Cách Lý có liên hệ với quái vật nấp trong chỗ tối kia, đáng tiếc người này đã chạy mất, khiến đầu mối cắt đứt.
Hỏi kỹ tướng mạo của vu sư Đằng Cách Lý, biết được tuổi tác của người này khoảng bốn mươi, diện mạo hung thần, cao lớn hùng tráng, quanh thân mọc lông đen dài nửa tấc, có mùi cơ thể rất nồng, tham dâm háo sắc, Mạc Vấn hoài nghi nó là dị loại biến thành, lại hỏi kỹ tập tính ăn uống của nó, cuối cùng khẳng định gã chỉ là lớn lên thô bỉ, cũng không phải yêu vật hóa thành người.
Thẩm vấn kết thúc, Mạc Vấn gởi chiến báo về triều đình, báo tin đã lần nữa đánh chiếm Định Châu, xin phái quan viên tới quản lý. Sau đó lại phát bố cáo an dân, báo cho dân chúng trong thành không cần sợ hãi, sinh kế vẫn như trước kia. Sau đó còn phải ước thúc binh lính không được cướp đoạt gian dâm, việc làm lần này của hắn khiến binh lính khắp nơi oán thán, bởi vì binh lính công thành cướp đất là vì để cướp đoạt tiền tài và gian dâm phụ nữ sau khi phá thành, đây là ý tưởng chân thật ở chỗ sâu trong nội tâm bọn họ, cũng là động lực để bọn họ liều chết chiến đấu, Mạc Vấn thêm vào cấm đoán khiến sĩ khí cực kỳ ảm đạm.
Thế gian vốn không phải tất cả đều trong sạch, muốn duy trì cân bằng thì nhất định phải cho phép bóng tối tồn tại, dưới sự khổ cầu của các vị tướng tá cuối cùng Mạc Vấn có chút thỏa hiệp, lấy ra toàn bộ mấy vạn lượng ngân khố trong nha phủ, dùng số tiền lớn chiêu mộ phụ nữ tự nguyện an ủi quân đội làm lắng lại lửa dục phấn khởi của binh lính. Quyết định này khiến lòng hắn rất không vui nhưng cũng không thể làm gì khác, hắn không thể yêu cầu tất cả binh lính đều phải giống hắn.
Thành Định Châu không thể so với Bình Châu, nơi này rất nghèo khổ, may mà nhà giàu trong thành liên hợp đưa lên hai vạn lượng bạc, mấy ngàn lượng vàng, Mạc Vấn liền lấy số vàng bạc này ban thưởng cho tướng tá binh lính, đây là quy củ trong quân, không cho binh lính cướp đoạt thì phải đền bù.
Bận rộn đến chạng vạng, cuối cùng được nhàn rỗi, Mạc Vấn không dự dạ tiệc ăn mừng, cũng không giữ cô gái do thương nhân nhà giàu đưa tới, chỉ giữ lại Hoa Cô nấu cơm giặt quần áo.
Sau bữa tối, Mạc Vấn theo thường lệ ngồi xếp bằng niệm kinh, sau đó ra ngoài tuần tra thành một vòng, qua canh hai thì trở lại nha phủ nằm nghỉ ngơi.
Mới vừa chìm vào giấc ngủ, đột nhiên phát hiện một người đàn ông mặc áo bào đỏ xuất hiện trong phòng ngủ, bộ mặt người này đen thui, hai mắt trắng xanh, da thịt trên người thối rữa nghiêm trọng, cả người tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, sau khi hiện thân thì lộ ra nụ cười quỷ dị, chậm rãi đi tới phía giường nhỏ chỗ hắn.
Mạc Vấn cảm thấy nghi ngờ, ngay sau đó nhíu mày muốn ngồi dậy, không ngờ tay chân lại đã lần nữa cứng ngắc, không xê dịch được chút nào. Tình trạng này khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, hắn là người tu đạo, biết trong mộng sẽ không ngửi được mùi, lúc này hắn có thể ngửi được rõ ràng mùi hôi tỏa ra từ trên thân người này, điều này chứng tỏ tình cảnh trước mắt không phải ác mộng đơn giản.
Muốn mở miệng tụng kinh văn trừ tà, lại phát hiện cổ họng cứng đờ không phát ra tiếng được, lúc này người đàn ông áo bào đỏ cách giường nhỏ chưa đầy mười bước, dưới tình thế cấp bách Mạc Vấn bắt đầu lặng lẽ niệm Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, nhưng vẫn không có hiệu quả.
Thử nghiệm mấy lần không có hiệu quả, sau kinh hãi ngược lại Mạc Vấn đã trở nên bình tĩnh, tình cảnh trước mắt không thể nghi ngờ là do quái vật nấp trong chỗ tối đang ảnh hưởng thần trí của hắn, tuy tay chân không nhúc nhích được, linh khí trong cơ thể vẫn vận hành không có trở ngại gì, tâm niệm linh khí trong cơ thể lập tức cùng nhau vận hành đến hai mạch Nhâm Đốc, ảo ảnh trước mắt theo đó xuất hiện biến hóa, tốc độ di chuyển của người đàn ông áo bào đỏ trở nên cực kỳ chậm chạp, trên gương mặt người chết kia xuất hiện thần sắc ác độc, thân thể vẫn còn ở chỗ cũ, cổ chầm chậm kéo dài duỗi tới giường nhỏ, tới gần phía trước đầu lâu hình người đột nhiên biến thành một đầu rắn to lớn, răng nanh dài, nước dãi tanh hôi, đầu nó mạnh mẽ cắn về phía trước.
Trong lúc nguy cấp, Mạc Vấn lấy ý hành khí, dẫn dắt linh khí xông lên Thần Phủ, linh khí đến Thần Phủ thất khiếu liền thanh tỉnh, trong nháy mắt khôi phục lại kiểm soát với tay chân, tay phải theo đó ngưng tụ linh khí nhanh chóng đánh ra.
Đợi đến khi linh khí phóng ra, ảo giác đã biến mất, quái nhân áo bào đỏ biến hóa đầu rắn kia cũng biến mất không thấy, một chưởng quấn theo linh khí đánh trúng vách tường, làm vách tường lủng một lỗ hổng lớn, ảnh hưởng đến phòng cũng chấn động theo.
Nhanh chóng hô hấp ngửi thử, phát hiện trong phòng không lưu lại mùi hôi, có thể thấy trước đó chỉ là một loại ảo ảnh, không phải có người tới thật.
Đạo nhân vốn bắt quỷ hàng yêu, mà nay ngược lại bị quái vật này liên tục đùa giỡn, Mạc Vấn trong cơn giận dữ phát ra một tiếng gầm thét, "Ngươi đã một lòng muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Tiếng thét của Mạc Vấn vào ban đêm truyền đi rất xa, chốc lát sau đám người Bồ Hùng nghe tiếng chạy tới, hạ nhân trong phủ cũng tụ tập trong viện đợi nghe sai khiến.
Mạc Vấn sai người dẫn bốn cô gái lúc trước từng hầu hạ vu sư Đằng Cách Lý tới, truy hỏi hành tung của Đằng Cách Lý sau khi lùi đến chỗ này, biết được Đằng Cách Lý cách mấy ngày sẽ đi ra ngoài một chuyến, mỗi lần nửa ngày, thời gian ra ngoài không hề cố định, có lúc vào ban đêm cũng có lúc vào ban ngày, mỗi lần ra ngoài đều đi cửa Bắc.
"Mang thư tịch và chí dị* của phủ Định Châu ra đây, xem thử trong vùng núi phía Bắc kia đã từng phát sinh loại chuyện kỳ lạ gì." Mạc Vấn ra lệnh cho quan viên trong phủ đang chờ lệnh bên ngoài, người đó nghe vậy lập tức chạy đi thi hành.
Chí dị: ghi chép lại mấy chuyện kỳ quái
Tuy mọi người không biết tại sao Mạc Vấn nổi giận, nhưng đoán được có thể hắn lại phát sinh xung đột với quái vật tối qua.
"Chân nhân bớt giận, thành Định Châu này bị chiếm đóng chỉ có thời gian mấy năm, yêu vật của người Yên chắc sẽ không xuất hiện trong tư liệu ở địa phương." Bồ Hùng thấp giọng nói.
"Đạo hạnh của thứ này không cạn, nếu đi lại tự nhiên thì đã sớm tự mình tới." Mạc Vấn lắc đầu nói, quái vật này vẫn luôn thử ảnh hưởng đến thần trí của hắn, chứng tõ nó không có cách nào di chuyển, đã không có cách nào di chuyển, thì có thể là bị nhốt ở chỗ nào đó.
Tuy Bồ Hùng không hiểu lắm, nhưng không có hỏi lại.
Mạc Vấn thấy mặt Bồ Hùng lộ vẻ nghi hoặc, thì lại lên tiếng giải thích, "Quái vật này không phải yêu không phải quỷ, trên đời không có loại quái vật này, trừ phi là yêu vật chiếm đoạt thi thể hoặc là âm hồn nấp trong thân thể thú vật mới xuất hiện tình huống này..."
---o0o---