Biên: argetlam7420
"Lão gia, khi nào thì tận thế chấm dứt?" Lão Ngũ hỏi.
"Sẽ không quá lâu nữa đâu." Mạc Vấn lắc đầu nói. Tận thế sẽ xuất hiện trong thời kì hỗn loạn, chuyển giao triều đại. Trước mắt, người Hồ chết thì đã chết, trốn cũng đã trốn. Khu vực Trung Nguyên đã không còn nhiều người Hồ nữa rồi. Bồ Kiên ở nước Tần mặc dù chưa chính thức lập nước, nhưng cũng đã chiếm cứ đại bộ phận khu vực phía bắc. Nếu tiêu diệt được toàn bộ đại quân hung thú do Xi Vưu suất lĩnh, thì tận thế này lúc nào cũng có thể chấm dứt.
"Trước khi tận thế chấm dứt, ngài có thể biến ba người các nàng thành Tử Khí đỉnh phong không? Các nàng ấy cái gì cũng không biết a." Lão Ngũ lo lắng giậm chân.
Mạc Vấn nhíu mày không nói. Tuy hắn đã đạt cảnh giới Thiên Tiên, nhưng không nắm chắc có thể nâng đám người Tần Vân đạt đến Tử Khí đỉnh phong. Tu đạo không giống như bố thí tiền tài, tồn tại rất nhiều mắt xích mà mình không thể nào làm thay việc của người khác được. Cũng không phải chỉ cần nuốt Bổ Khí Đan Dược liền có thể đề thăng tu vi. Đạo nhân bình thường khổ tu mấy chục năm cũng chưa chắc có thể đạt đến Tử Khí. Việc ba nữ nhân chưa bao giờ tiếp xúc với đạo pháp, trong thời gian ngắn tu đến Tử Khí đỉnh phong căn bản giống như người si nói mộng.
Lão Ngũ trông thấy thần tình Mạc Vấn, biết hắn cũng không nắm chắc. Mắt thấy thê thiếp của mình sắp chết, gã cảm giác trời đất quay cuồng như vừa chịu một trận nhiệt hỏa công tâm, vội vàng ngồi xuống đối diện với Mạc Vấn.
"Không nên bối rối, để ta cẩn thận suy xét." Mạc Vấn mở miệng nói ra.
Lão Ngũ ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, tựa mình vào thành ghế ngửa đầu nhìn lên xà nhà đại điện. Một lúc lâu sau đó, y mở miệng nói: "Lão gia, mặc kệ hai người kia, trước tiên cứu Nhị phu nhân a. Ta tốt xấu gì cũng đã có con gái, còn ngài đến giờ vẫn chưa có con mà."
"Lão Ngũ, ba người các nàng dù chỉ một người chưa chắc chúng ta đã giữ được." Mạc Vấn nhắm mắt thở dài.
"Chỉ cứu mình Nhị phu nhân cũng không được sao?" Vành mắt Lão Ngũ đã phiếm hồng nhưng vẫn chưa rơi lệ.
"Ta vừa mới nhớ ra, thời điểm tận thế sẽ không có Thiên Lôi. Không có Thiên Lôi sẽ không thể nào độ kiếp nhập tử, chúng ta cứu không được các nàng, một người cũng cứu không được." Mạc Vấn lắc đầu nói.
Lão Ngũ nghe xong rùng mình: "Lão gia, không nghĩ được biện pháp nào khác sao?"
Mạc Vấn trầm ngâm thật lâu, cuối cùng chậm rãi lắc đầu.
"Đem hồn phách chuyển lên thân người khác giống như ta cũng không được sao?" Lão Ngũ nhắc nhở.
"Biện pháp này ta đã nghĩ qua. Trước kia sở dĩ có thể cứu ngươi chính là vì mệnh ngươi còn chưa hết. Vừa vặn lại có một con Biên Bức (dơi) không thuộc về năm giống loả, lân, mao, vũ, côn, loại cầm thú khác cũng không thích hợp." Mạc Vấn lại lắc đầu.
"Người thì sao, người được không?" Lão Ngũ tuyệt vọng nhìn Mạc Vấn.
"Hồn phách mỗi người không giống nhau. Sống nhờ trong thân thể người khác một thời gian ngắn thì còn có thể, nhưng sau thời gian dài tất nhiên sẽ nảy sinh sự bài xích." Mạc Vấn nói.
"Biện pháp gì cũng không được?" Lão Ngũ lo lắng truy vấn.
Mạc Vấn nghe xong ngẩng đầu nhìn lão Ngũ, mặt đối mặt trong chốc lát rồi buồn bã lắc đầu.
"Lý nào lại vậy?" Lão Ngũ đưa tay che mặt.
Mạc Vấn muốn an ủi lão Ngũ nhưng không biết mở miệng ra sao, nhưng nội tâm hắn lúc này cũng rất bi thương. Tuy Tần Vân không phải thê tử của hắn, nhưng cũng là nữ nhân chung chăn gối lâu năm.
Thật lâu sau đó, lão Ngũ mới mở miệng: "Lão gia, ngài cũng đừng quá đau buồn. Các nàng theo chúng ta cũng đã hưởng không ít phúc, không tính là chịu thiệt. May là các nàng vẫn còn được mấy ngày. Trong những ngày còn lại phải đối xử với các nàng thật tốt, cái gì chưa từng ăn liền làm cho các nàng nếm thử, chưa từng mặc qua liền để các nàng mặc, lại dẫn các nàng ra ngoài thăm thú một phen."
Mạc Vấn lắc đầu không nói, chỉ im lặng thở dài.
"Lão gia, còn có một biện pháp. Chúng ta chẳng phải cũng có người ở dưới đó hay sao, sẽ biết được các nàng đầu thai đến nơi nào. Chúng ta chiếm tiên cơ, đợi các nàng trưởng thành lại mang trở về là được." Lão Ngũ nói ra.
Phương pháp xử lý của Lão Ngũ nghe qua dường như khả thi, nhưng ngẫm nghĩ sâu một chút lại không được. Lão Ngũ không biết tuổi thọ của mình, nhưng hắn lại biết rõ. Lão Ngũ không đợi được Mộ thị và Triệu thị trưởng thành.
"Lão Ngũ, ngươi có biết tuổi thọ của mình không?" Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn lão Ngũ.
"Từng nghĩ qua. Ta có hỏi Tạ gia, y một mực nói nhăng nói cuội." Lão Ngũ liên tục gật đầu.
Mạc Vấn chậm rãi giơ tay phải lên.
"Năm mươi?" Lão Ngũ cảm thấy ngoài ý muốn.
Mạc Vấn nhẹ gật đầu. Hắn vốn không muốn tiết lộ tuổi thọ của lão Ngũ. Nhưng lúc trước lão Ngũ nói đợi hai bà vợ kiếp sau lớn lên rồi cưới lần nữa cũng không phải nói chơi. Gã quả thực có ý định như vậy. Nhất định phải cho lão Ngũ biết biện pháp này không thể thực hiện được. Nếu không lúc nhị nữ trưởng thành mà gã đã tạ thế, hẳn là gã sẽ thất vọng cực độ.
"Mẹ nó…" Lão Ngũ lại dựa mình vào thành ghế chửi thề.
"Biết sớm, tính toán sớm." Mạc Vấn bình tĩnh nói. Mọi việc đều có lợi có hại. Một số việc nếu biết sớm thì lúc nào cũng sẽ khổ tâm lo nghĩ, nhưng biết sớm một chút cũng có chỗ tốt, chính là có thể chuẩn bị chu đáo.
"Việc khác chưa cần để ý đến, trước tiên hãy nói về các nàng. Lão gia, ta cảm thấy chuyện này hẳn phải nói cho bọn họ sớm một chút, không nên giấu giếm." Lão Ngũ nói.
Mạc Vấn chưa kịp trả lời, đã phát hiện Tần Vân bưng trà đi tới bên ngoài điện. Đợi sau khi Tần Vân để nước trà xuống, Mạc Vấn nói với nàng: "Đi gọi Mộ thị và Triệu thị tới đây, ta có lời muốn nói."
Tần Vân lên tiếng đáp ứng, cầm khay trà rời đi. Một lát sau, nàng cùng Mộ thị và Triệu thị đem cơm tối vừa chuẩn bị cho Mạc Vấn và lão Ngũ từ dưới bếp mang lên.
Tần Vân ngồi xuống cạnh Mạc Vấn, Mộ thị và Triệu thị cũng ngồi xuống một bên cạnh lão Ngũ. Mạc Vấn tay nâng chén trà, nhíu mày không nói. Ba vị nữ quyến chăm chú nhìn Mạc Vấn, chờ hắn mở miệng.
"Lão gia, nói đi!" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn bần thần hồi lâu, bèn lên tiếng thúc giục.
Mạc Vấn gật đầu rồi đặt chén trà xuống, chậm rãi nói rõ chân tướng sự tình đến từng chi tiết, không có nửa điểm giấu giếm.
Điều khiến Mạc Vấn bất ngờ chính là ba vị nữ quyến sau khi nghe xong, ngược lại lại tỏ vẻ vui mừng. Các nàng lúc trước đã chết một lần, vốn tưởng rằng lần này hồi sinh ngắn ngủi, không nghĩ tới có thể sống đến khi tận thế chấm dứt. Việc này đã vượt xa những suy đoán và mong muốn của các nàng lúc trước.
Ba vị nữ quyến bụng dạ rộng rãi, thấu tình đạt lý khiến lo lắng trong lòng Mạc Vấn và lão Ngũ giảm nhiều. Trong lòng mỗi người đều có một cán cân. Cán cân trong lòng ba vị nữ quyến đã đạt chuẩn, hạn độ rộng lượng.
Nói chuyện ngắn gọn một hồi, sau đó ba vị nữ quyến lại quay về căn bếp bận rộn. Ngay tại thời điểm Triệu thị đến mời hai người dùng cơm, Quách Bộ Bình dẫn đầu một đám nha dịch áp giải Tần Quý đang bị trói gô về đến Thượng Thanh Quan.
Lão Ngũ nhìn thấy Tần Quý lập tức muốn tiến lên động thủ. Nhưng rốt cuộc y cũng không làm gì Tần Quý. Thứ nhất, Tần Quý là hạ nhân trong phủ Tần Vân, đánh chó phải ngó mặt chủ. Thứ hai, Tần Quý lúc này vẫn như người mộng du, phản ứng trì trệ, đần độn.
Kẻ bị dị loại nhập thân, hồn phách bản thân sẽ phải chịu sự áp chế của hồn phách dị loại. Đạo hạnh của di loại nhập vào càng sâu, người bị nhập thân bị tổn hại càng lớn. Hoàng tam nọ vốn không phải dị loại bình thường, một khi nhập vào thân thể Tần Quý ắt sẽ gây tổn thương vô cùng nghiêm trọng với hồn phách gã. Cho dù nó đã sớm rời đi, nhưng Tần Quý vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
Mạc Vấn cũng chẳng làm khó Tần Quý, mà xuất thủ giúp gã phục hồi hồn phách tại chỗ. Sau khi hồi hồn, đối với sự tình phát sinh lúc trước Tần Quý không hề có chút ấn tượng. Mạc Vấn giản lược nói lại cho gã những chuyện đã xảy qua, cuối cùng còn tặng cho trăm lượng bạc trắng, ra lệnh cho gã rời khỏi đạo quán tìm nơi khác mưu sinh. Sau đó, hắn lấy năm trăm lượng vàng ra trao cho Quách Bộ Bình. Trong đó, ba trăm lượng dùng để đáp tạ Quách Bộ Bình, một trăm lượng thưởng cho quan binh nha dịch đã vất vả chạy ngược chạy xuôi, còn một trăm lượng ủy thác cho Quách Bộ Bình tìm bà mối giúp Tần Phong chọn một vị thê tử phù hợp.
Tuy Thiên Quyền Tử vẫn đang đợi ở Phù Vân Sơn, Mạc Vấn cũng không vội vã rời khỏi Thượng Thanh Quan. Lần này ra đi chính là trận chiến lớn nhất từ lúc chào đời tới nay, tuyệt đối không thể phân tâm, lo lắng.
Mọi người tập trung tại hậu viện dùng cơm tối. Sau đó, Mạc Vấn tự mình đến trấn an lão đạo cô, vợ chồng Triệu lão, cả nhà Tần thị, rồi cùng Tần Vân đóng cửa nghỉ ngơi. Tần Vân và Mạc Vấn thường ngày rất giống nhau, không phải là người nói quá nhiều.
"Ta đã ủy thác cho Quách Huyện lệnh kiếm bà mối giúp Tần Phong chọn thê tử. Hy vọng có thể giúp Tần gia kéo dài hương hỏa. Nếu có thể lưu hạ con nối dõi, ta sẽ bảo hộ chiếu cố. Nếu như không thể, vậy sẽ cấp cho nàng kia đủ vàng bạc để tái giá." Mạc Vấn quay sang nói với Tần Vân.
Tần Vân nghe xong rất cảm động, liên tục gật đầu tạ ơn, rồi bắt đầu nghẹn ngào thút thít nỉ non. Nàng khóc không phải vì chính mình đoản mệnh, mà vì áy náy không thể tiếp nối hương hỏa cho Mạc gia. Hơn nữa, Tần Quý chính là hạ nhân trong nhà nàng, kiếp nạn này của Thượng Thanh Quan không khỏi liên quan đến Tần gia.
Mạc Vấn ôn tồn an ủi, đợi khi Tần Vân bình tâm lại bèn choàng tay ôm nàng vào lòng. Hắn và Tần Vân lấy nhau không đơn thuần chỉ vì muốn có con. Tần Vân là một nữ tử tốt. Tuy tình cảm của hắn với Tần Vân không sâu nặng như với A Cửu, nhưng dẫu sao cũng là lấy chân tâm mà đối đãi. Ngoài ra còn một nguyên nhân rất lớn đó là hy vọng nàng có thể vì mình sinh con nối dõi. Một nam nhân không muốn có con không phải là một nam nhân tốt.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn gia tăng thêm một đạo linh khí bình chướng bảo vệ Thượng Thanh Quan, sau đó quay lại đan phòng lấy Thất Tinh Kiếm và toàn bộ đan dược mang đi, rồi mới trở lại Đông viện cùng mọi người ăn sáng.
"Đây là hai khối mộc bài ra vào đạo quán. Cầm mộc bài có thể mang nhiều người ra vào, các ngươi nên cất kỹ." Mạc Vấn đem mộc bài tặng cho lão Ngũ và Tần Vân.
"Cho ta làm gì." Lão Ngũ thuận tay ném mộc bài sang cho Mộ Thanh.
"Ngươi ở lại, ta tự mình đến Phù Vân Sơn." Mạc Vấn nói.
"Không được, ta cùng đi với ngài." Lão Ngũ để bát cơm xuống, lắc đầu trừng mắt.
"Ngươi đi không có tác dụng gì hết, lưu lại còn có chuyện trọng yếu phải làm." Mạc Vấn vẫn cự tuyệt.
"Lão gia, đại chiến bực này làm sao thiếu được ta?" Lão Ngũ giơ ngón tay chỉ lên miệng của mình, ngụ ý Cự Bức có thể phát ra tiếng rít.
Mạc Vấn nghe xong không trả lời. Hắn không muốn để lão Ngũ tham chiến bởi vì an toàn của chính lão Ngũ. Xi Vưu dẫn theo dị loại với đạo hạnh cao thấp không đều. Tiếng rít của lão Ngũ xác thực có thể khắc chế những dị loại có đạo hạnh kém cỏi.
"Lão gia, ngài để Ngũ Ca theo ngài đi, không cần lo lắng cho bọn ta." Mộ Thanh ở bên cạnh cũng nói.
Mạc Vấn quay đầu nhìn Tần Vân. Tần Vân cũng gật đầu đồng ý.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn không nói thêm gì nữa, biết rõ hắn đã ngầm đồng ý, bưng bát cơm lên vội vàng ăn mấy ngụm rồi đứng dậy: "Ta đi lấy đồ."
"Sự tình ta và các ngươi nói đêm qua không nên cho người khác biết, không để bọn họ phải hoảng sợ." Mạc Vấn nhìn ba vị nữ quyến quanh mình.
Ba người nghe xong đều gật đầu. Mạc Vấn chỉ ăn một bát cháo cơm rồi uống trà súc miệng, sau đó cùng lão Ngũ rời Thượng Thanh Quan chạy đến Phù Vân Sơn.
Xuất phát từ sáng sớm, mà chạng vạng tối mới đến nơi. Đến được sơn động mới phát hiện Lưu Thiếu Khanh không có ở đây, chỉ có một mình Ngọc Linh Lung đang ở trong sơn động phối chế thuốc.
Sau khi chào hỏi, Ngọc Linh Lung liền nói: "Cố châu có binh biến, Thiên Quyền Tử đến dẹp loạn, ngày mai sẽ trở lại. Thiên Cơ Tử trở về Hắc quận sai khiến cầm điểu, đêm nay có thể về đến nơi."
"Chúng nó có phát sinh dị thường gì không?" Mạc Vấn đưa tay chỉ phía tây.
"Không có gì, chúng chỉ ở nguyên tại chỗ. Ngươi có tìm được ai trợ giúp không?." Ngọc Linh Lung hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy lúng túng, lão Ngũ nói chen vào: "Đám kia không biết điều, cứng mềm đều không chịu làm."
"Trong dự liệu." Ngọc Linh Lung cười nói, "Cũng may có Ngao Nhu đến tương trợ, còn có thể nỗ lực đánh cược một lần."
"Lý chân nhân, theo ý kiến của cô, trận chiến này chúng ta có thể có mấy phần thắng?" Mạc Vấn hỏi.
"Ngươi là thủ lĩnh, những lời này do ta hỏi ngươi mới phải." Ngọc Linh Lung đạp nghiền thảo dược.
Lão Ngũ nghiêng đầu nhìn Mạc Vấn: "Lão gia, chúng ta có mấy thành chiến thắng?"
"Chín thành."