Ở bên ngoài thành suy tính chốc lát, Mạc Vấn quyết định về phủ Thái Úy trước, lần này hắn rời doanh trại triều đình nước Triệu đã biết, trở về Nghiệp Thành cũng không cần lo lắng gì.
Phủ Thái Úy chủ quản binh mã quân sự, có lượng lớn quan viên xử lý công văn ở nơi này, lúc này Mạc Vấn chính là thống soái Đông chinh, Vương gia của Bạch quận, mọi người thấy hắn tới lập tức không e dè nịnh nọt lấy lòng, Mạc Vấn nhẫn nại tính tình nói với mọi người vài câu, sau đó cầm bút viết một phong thư sai người đưa cho Thái tử, trước nói là có ý tiếp kiến, sau đó nói cho Thái tử biết nguyên nhân lần này hắn rời doanh, nói nghỉ tạm một ngày tại viện chữ Thiên ở Tứ Phương quán, ngày mai sẽ rời đi.
Thái tử nhận được thư của Mạc Vấn thì rất vui mừng, gã không ngờ Mạc Vấn luôn luôn cao ngạo sẽ chủ động thân cận với gã, lập tức sai người mời Mạc Vấn đến phủ Thái tử dự tiệc.
Mạc Vấn viết thư cho gã chỉ vì để Liễu Sanh nhận được tin chủ động tới gặp, nào có tâm tư cùng gã ăn cơm gì đó chứ, liền nói lại cho người được phái đến rằng hắn đang bế quan phiền não suy nghĩ làm thế nào để trừ ác trùng ở Phàn Thủy, tuy có lòng đi nhưng không rãnh dứt người ra được.
Trước đó một đường bôn tập* rất mệt nhọc, đến viện chữ Thiên vừa vặn nhân cơ hội chậm rãi nghỉ ngơi, bên trong lầu các có bồn tắm lớn, sau khi tắm rửa Mạc Vấn nằm nghỉ ngơi ở phòng trên tầng, lúc này tuy là mùa hè nóng bức, trong phòng lại rất mát mẻ, nguyên nhân bởi vì trong phòng có đặt hai chậu băng, hoàng gia đều có hầm băng, mùa đông cất giữ băng, đến mùa hè dùng để tránh nóng hạ nhiệt.
*Bôn tập: nhanh chóng chạy đi, tiến hành tập kích bất ngờ với địch nhân ở phương xa
Buổi chiều giờ mùi, Mạc Vấn bị tiếng đẩy cửa làm tỉnh giấc, bởi vì trước đó quá mức mệt nhọc, cho nên không nhận ra có người đến, sau khi mở mắt không nhịn được cau mày, người đến là Ký công chúa, cũng chính là muội muội cùng cha khác mẹ của Thạch Chân.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, ra mắt công chúa vạn tuế." Mạc Vấn mặc dù tức giận nàng không mời tự vào, nhưng không muốn đắc tội người này quá mức, Ký công chúa quản lý phủ Tư Đồ, phụ trách phân phối lương thực, nếu như làm xấu mặt nàng thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến trình Đông chinh.
"Dựa theo lễ pháp của Đại Triệu, Vương gia sẽ cao hơn công chúa nửa trù, ta nên làm lễ với ngươi mới phải." Thạch Thanh cười bước vào cửa, "Ta không để các nàng thông truyền, ngươi không trách ta chứ?"
"Không đâu, không biết công chúa đến là có gì nhắc nhở?" Mạc Vấn cảnh giác hỏi.
"Có thể ngồi xuống nói chuyện không?" Thạch Thanh giơ ngón tay chỉ bàn ghế trong phòng.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu nhấc tay mời nàng vào ngồi, bản thân chỉnh vạt áo ngồi đối diện nàng.
"Lần này ta thay mặt Phụ hoàng tới gặp chân nhân, chân nhân dẫn quân Đông chinh liên tiếp giành thắng lợi, thật sự là phúc của Đại Triệu, chân nhân đã vị cực nhân thần*, không biết ban cho tiên sinh cái gì mới tốt, chỉ cần tiên sinh cần, Phụ hoàng đều sẽ đáp ứng." Thạch Thanh mỉm cười lên tiếng.
*Vị cực nhân thần: chỉ người có địa vị cao nhất trong các đại thần ở thời kỳ quân chủ
Mạc Vấn nghe vậy thì yên lòng, hắn có chút thành kiến với Thạch Thanh, thấy nàng đến thì cho rằng nàng có ý đồ dụ dỗ, không ngờ nàng chỉ đến để đàm luận việc công.
"Bần đạo không có sở cầu, nếu quý quốc thực hiện cam kết, bần đạo tự mình thay mặt giành lại ba quận." Mạc Vấn nói, hắn cũng không nhắc đến chuyện bảo đảm cung cấp quân lương, nếu như nhắc tới không khác nào đang nhắc nhở Thạch Thanh có thể quanh co thêm ở phương diện này.
"Vậy ta không làm phiền chân nhân nghỉ ngơi nữa, đoạn thời gian trước trong cung tuyển tám trăm tú nữ, Phụ hoàng lệnh ta mang theo một ít, lúc này đang ở trong viện, lúc chân nhân khởi hành có thể mang theo cùng." Thạch Thanh đứng dậy cáo từ.
"Đa tạ." Mạc Vấn đứng dậy tiễn nàng.
Tiễn Thạch Thanh đi, Mạc Vấn xoay người quan sát hai mươi tú nữ đang đứng trong viện, những cô gái này đều rất xinh đẹp, mùa hè mặc quần áo hơi ít, dáng người cũng rất thướt tha, nhiều phụ nữ như vậy khiến trong viện tràn đầy mùi hương nức mũi, mùa hè nóng bức trong lòng dễ sinh ra ý niệm, nhưng Mạc Vấn vẫn không giữ các nàng lại, sai người dẫn các nàng về cố hương.
Sau khi các cô gái đi hết, Mạc Vấn phát hiện trong lòng mình lại có hơi thất lạc, tuy hắn mỗi lần đều từ chối cám dỗ, nhưng cũng không phải không động lòng chút nào, chỉ là cố nhịn, mà còn nhịn hết sức khổ cực.
Đạo gia cùng Nho gia không cho rằng đàn ông tam thê tứ thiếp là sai, thân là đệ tử Đạo gia đã từng là thư sinh Nho gia, trong lòng Mạc Vấn cũng không bài xích loại quan điểm này, sở dĩ vẫn luôn kiềm chế là có hai nguyên nhân, một là đã cam kết với A Cửu, hai là hắn hiểu bản thân, một khi có quan hệ xác thịt với phụ nữ, nhất định sẽ bảo vệ người ta chu toàn, nhưng hắn lúc này không dám dính dáng đến, bởi vì không cách nào phân tâm chiếu cố. Nếu không thể bảo vệ đối phương chu toàn, thì không thể ích kỷ chiếm làm của riêng, nếu không chính là hại người.
Sau khi màn đêm buông xuống, Liễu Sanh thật sự đến, Mạc Vấn nói đến chuyện đỉa ở Phàn Thủy cho gã nghe, Liễu Sanh nghe xong gật đầu tán thành với phán đoán của Mạc Vấn, rời đi nửa giờ sau mang đến một nữ thi.
"Sao lại mập như vậy, không có gầy hơn chút sao?" Mạc Vấn ngạc nhiên trợn mắt, cương thi Liễu Sanh mang tới so với người phụ nữ hắn bắt nhầm ngày đó không gầy hơn được bao nhiêu.
"Nữ thi chỉ có cổ này." Liễu Sanh bĩu môi cười nói, "Ta có thể cho ngươi một chiếc chuông dẫn hồn."
Mạc Vấn nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu, dán thêm hai tấm Định Thi phù lấy miếng vải đen lần nữa bao cương thi kia lại, thứ này cũng không thể vác trở về, phải dùng xe ngựa chạy qua trạm dịch chuyển đến Bình Châu.
"May mà hôm nay ngươi trở lại, nếu là ngày mai, ta cũng không ở phủ Thái tử." Liễu Sanh dựa trên bục để đàn một bàn tay gảy dây đàn.
"Ngươi muốn ra ngoài?" Mạc Vấn đi đến bên cửa rửa tay.
"Đúng vậy, đến nước Tấn, Thái tử mời ta âm thầm trợ giúp tộc của Hoàng hậu đạt được vị trí quốc sư, nhưng phe Chu gia hình như đã mời Ngọc Hành Tử, chuyện này có phần khó giải quyết." Liễu Sanh nói.
"Ngươi định làm thế nào?" Mạc Vấn không vội nói cho Liễu Sanh biết việc hắn từng đến Kiến Khang, ngoài ra hắn cũng đã sớm biết Thái tử nước Triệu âm thầm liên lạc với Hoàng hậu nước Tấn, nếu không năm đó Liễu Sanh sẽ không đi ám sát Chu quý nhân.
"Gã không có chút hy vọng nào, gã không địch lại đạo sĩ của Thái Thanh, cũng không phải đối thủ của lão hòa thượng Bồ Đề tự. Ta đi xem thử một chút, đến lúc đó xem tình thế mà làm." Liễu Sanh thuận miệng nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, lời này của Liễu Sanh lấp lửng cái nào cũng được, hắn không tiện hỏi lại, suy nghĩ của mấy vị Thượng Thanh chuẩn đồ đều không khó suy đoán, duy chỉ có suy nghĩ trong lòng Liễu Sanh là không đoán được.
"Ký công chúa đưa phụ nữ cho ngươi tại sao ngươi không cần?" Liễu Sanh tiếp tục chơi đùa chiếc đàn cổ kia.
"Ta dẫn binh ở bên ngoài, mang một đám phụ nữ còn thể thống gì." Mạc Vấn đáp.
"Không phải ngươi không thích phụ nữ đó chứ?" Liễu Sanh cười hỏi.
"Đây là câu ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi." Mạc Vấn cười nói.
"Ha ha ha ha, canh ba rồi, không tán dóc với ngươi nữa, ta đi đây." Liễu Sanh đẩy đàn cổ ra đứng lên.
Mạc Vấn tiễn gã xuống lầu, đến cửa thì Liễu Sanh đi một mình.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn lệnh phủ Thái Úy đưa nữ thi này về Bình Châu, bản thân một mình đi trước, buổi trưa hai ngày sau trở lại Bình Châu, trong thành tất cả vẫn như thường.
"Chuyện lo liệu thế nào rồi?" Thạch Chân được biết Mạc Vấn trở về, lập tức tới gặp hắn.
"Tìm được dược vật ở phụ cận Nghiệp Thành, phủ Thái Úy đang vận chuyển đến đây, ba ngày sau có thể đến." Mạc Vấn thuận miệng nói.
"Ngươi trở về Nghiệp Thành?" Thạch Chân nghi ngờ hỏi.
"Ta đi qua rất nhiều nơi, cuối cùng tìm được thứ ta muốn ở Nghiệp Thành." Mạc Vấn nói, hắn không muốn để Thạch Chân biết hắn đã đi đâu, lại không muốn nói dối, nói lấp lửng cái nào cũng được.
"Ngươi tìm dược vật gì?" Thạch Chân cũng không truy hỏi Mạc Vấn đã đi đâu, phụ nữ thông minh sẽ không bức ép đàn ông nói dối.
"Qua vài ngày nữa ngươi sẽ biết. Ngươi đã ăn cơm trưa chưa?" Mạc Vấn ngồi vào trước bàn, giơ tay chỉ về chỗ ngồi đối diện.
"Ăn rồi." Thạch Chân cười nói, nàng biết Mạc Vấn mời nàng cùng ngồi là một kiểu đền bù trá hình vì thái độ lãnh đạm với nàng lúc rời đi mấy ngày trước, nàng cười là bởi vì nàng phát hiện một ưu điểm rất lớn của Mạc Vấn, ưu điểm này đồng thời cũng là nhược điểm của hắn, Mạc Vấn mềm lòng, không muốn để cho người khác cảm thấy khó xử.
Mạc Vấn không biết suy nghĩ trong lòng Thạch Chân, có điều hắn mời Thạch Chân cùng ngồi đúng là không phải xuất phát từ thật lòng, sau khi ngồi xuống bắt đầu ăn cơm trưa, Đạo nhân có thể lăng không bay lượn nhưng chung quy vẫn không phải chim, mấy ngày liền chạy nhanh khiến hắn vừa mệt vừa đói.
Thạch Chân ngồi bên cạnh kiên nhẫn chời đợi, nàng rất thích nhìn Mạc Vấn ăn cơm, Mạc Vấn ăn cơm không phải kiểu vồ ăn như hổ đói của võ tướng, cũng không có kiểu ưỡn ẹo làm dáng như của văn nhân sĩ tử, trong tùy ý lộ vẻ phong độ, trong tự nhiên thấy được trình độ.
Thực ra người chân chính có phẩm vị đều thích người khác giới tùy ý chân thật, nhưng mặc kệ nam hay nữ một khi động tâm với người khác phái, đều sẽ theo bản năng che giấu khuyết điểm biểu hiện ưu điểm, như vậy liền lộ ra làm dáng, ngược lại khiến đối phương không thích. Chỉ có những người chưa từng động tâm với đối phương mới không quan tâm đối phương đối đãi với mình thế nào, trước mặt đối phương không giả tạo chút nào, như vậy trái lại sẽ khiến cho đối phương càng thích.
Do vậy tạo thành một hiện tượng rất kỳ lạ, đối phương càng không thèm để ý đến ngươi, ngươi càng thích đối phương. Người thích ngươi càng để ý ngươi, ngươi càng không thích hắn.
"Bao giờ ngươi trở về Hắc quận?" Mạc Vấn bưng trà súc miệng.
"Ta không trở về, ta muốn theo quân tiến lên." Thạch Chân nghiêm mặt nói.
Mạc Vấn đang súc miệng, nghe được lời này của Thạch Chân nước trà xém chút nữa phun ra khỏi miệng, vội vàng ngậm miệng nuốt xuống, sau đó nói: "Như vậy sao được?"
"Sao lại không được?" Thạch Chân truy hỏi.
"Ngươi sẽ làm hỏng chuyện." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Ta làm hỏng chuyện gì?" Thạch Chân bĩu môi hỏi.
"Ngươi từng nói Mộ Dung Hồng Trang mập mạp xấu xí, hại ta bắt nhầm một người phụ nữ xấu xí nặng hơn hai trăm cân trở về, lúc này vẫn còn đang nhốt trong nhà lao, hành quân đánh trận không phải trò đùa, ngươi không thể đi theo." Mạc Vấn lắc đầu liên tục, Thạch Chân đi theo hắn, ắt sẽ quấy nhiễu tâm tính hắn, trừ cái này ra nàng sẽ trở thành đối tượng quân Yên muốn bắt làm tù binh, lúc nào cũng phải phân tâm bảo vệ nàng.
"Ha ha ha ha, ngươi mang về như thế nào?" Thạch Chân không cảm thấy xấu hổ ngược lại cảm thấy thú vị.
Mạc Vấn thấy vẻ mặt này của nàng, ý niệm đuổi nàng đi càng thêm kiên định, tuyệt không thể lưu tai họa này ở lại trong quân.
"Ta đi xem thử dáng dấp "Mộ Dung Hồng Trang" kia thế nào." Thạch Chân thấy Mạc Vấn không phản ứng, xoay người đi ra ngoài.
Mạc Vấn do dự chốc lát, đứng dậy đi theo.
"Ta nói đùa, ta muốn về phòng, không đi nhà lao." Thạch Chân quay đầu nói.
"Ta đi nhà lao có chuyện khác." Mạc Vấn nói.
"Ngươi đi nhà lao làm gì?" Thạch Chân tò mò.
"Ta cần chọn một ít nữ tù phạm vào tử tội, dùng để khắc chế đỉa Phàn Thủy." Mạc Vấn đáp, cương thi thì không thể trực tiếp ném vào trong nước, cần máu phụ nữ để hòa hoãn.
"Thú vị, ta cũng đi." Thạch Chân vui vẻ theo sau Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy mày khẽ nhíu, hắn là vì tình thế bắt buộc, vì bất đắc dĩ mới lấy tử tù khắc chế đỉa, hành động này tuy không thương thiên hòa nhưng dù sao vẫn có chút tàn nhẫn, Thạch Chân lại cho rằng chuyện này rất thú vị.
Đến tiền viện, Mạc Vấn gọi quan lại đến, lấy Văn bác luật hình về thẩm vấn, luật pháp nước Triệu phỏng theo nước Tấn, mà pháp luật nước Yên lại mô phỏng nước Triệu, nữ tù bị nước Yên phán định là tử tội nhưng còn chưa kịp hành hình có ba mươi mấy người.
Xem lướt qua Văn bác về thẩm vấn xong, Mạc Vấn cảm thấy sởn tóc gáy, tội của một ít nữ tù trong này sợ là thiên đao vạn quả cũng không quá đáng...
---o0o---