"Đảo Bồng Lai là nơi nào?" Lão Ngũ tò mò hỏi.
"Ngoài biển khơi có rất nhiều Tiên sơn Linh đảo, đảo Bồng Lai là một nơi khá nổi danh trong đó." Mạc Vấn giải thích.
"Lão gia, cậu biết đảo Bồng Lai ở đâu không?" Lão Ngũ lại hỏi.
Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, Tiên sơn Linh đảo được ghi chép nhiều trong các quyển tạp ký (ghi chép việc nhỏ nhặt) thời Tần Hán, điển tịch Đạo gia đối với chuyện này lại không ghi lại rõ ràng, truy cứu nguyên nhân thì có thể là do Thiên Đình không hề khuyến khích tiên nhân ở lại phàm trần, nên sẽ không truyền lại những sự tích về Tán tiên cho người đời.
"Vậy làm sao cậu biết trên Bồng Lai Tiên sơn có linh vật?" Lão Ngũ gãi đầu.
"Ta cũng không biết nhiều về các Tiên sơn ngoài biển, nhưng trong dân gian có nhiều lời đồn đại, không có lửa làm sao có khói, việc đã đến nước này rồi, cho dù chỉ là lời đồn cũng phải đi đến đó tìm kiếm một phen." Mạc Vấn lắc đầu.
"Chúng ta có nên tìm kiếm thêm ở Trung Nguyên không?" Lão Ngũ đề nghị.
"Lúc trước ta đã từng đi khắp phía Bắc lục soát các nơi giam cầm, khu vực phía Nam cũng đi tìm một vài chỗ, dọc đường chưa bao giờ phát hiện động phủ có Tán Tiên ẩn cư. Tiên nhân đa phần đều không thích bị người khác quấy rầy, ở Trung Nguyên khó tránh khỏi bị tiều phu hay nông dân tìm đến nhờ vả, quấy nhiễu thanh tịnh, nếu ta là bọn họ, nhất định sẽ tìm một hòn đảo hoang ngoài biển để ẩn cư, đảm bảo không bị ai quấy rầy." Mạc Vấn thuận miệng giải thích.
"Cũng đúng, Trung Nguyên dân cư đông đúc, có thứ gì tốt cũng đều bị người đào hết rồi, ở ngoài biển xa xôi người bình thường không thể đến được, thứ tốt có thể có rất nhiều." Lão Ngũ gật đầu đồng ý.
Trong lúc Hai người nói chuyện thì người làm tới, báo với lão Ngũ thức ăn đã chuẩn bị xong, hỏi khi nào mở tiệc.
"Lão gia đã trở lại, mọi việc liền do lão gia làm chủ, có mở tiệc hay không phải hỏi lão gia." Lão Ngũ trợn mắt.
Mạc Vấn bất đắc dĩ nhìn lão Ngũ một cái, lại quay sang tỳ nữ xấu xí khoát tay, "Chúng ta sẽ đi ngay."
"Lão gia, nếu may mắn tìm được Tiên Nhân, chúng ta đi xin xỏ bọn họ hạt giống, bọn họ sẽ cho ư?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đằng hắng, biết Mạc Vấn lại trách cứ gã, vội vàng thay đổi đề tài.
Mạc Vấn đứng dậy ra ngoài, "Đây cũng chính là nguyên nhân ta bỏ đất liền mà đi ra tận đảo xa, ở Trung thổ có nhiều người quấy rầy, Tán Tiên nếu có lưu lại linh vật sẽ trông chừng rất nghiêm ngặt, những tiên sơn linh đảo ngoài biển kia người thường không thể đến được, nên đề phòng chắc hẳn sẽ lơi lỏng."
"Lão gia, ý của cậu là hai chúng ta sẽ đi trộm?" Lão Ngũ trố mắt ngạc nhiên, Mạc Vấn mặc dù không nói rõ, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng rồi, hắn không hề chuẩn bị đi cầu xin linh vật, mà là muốn ăn trộm.
"Đi mượn." Mạc Vấn có chút lúng túng.
"Lão gia, chúng ta có thể mang theo vật nào để đổi không?" Lão Ngũ xoay người đi theo Mạc Vấn, linh vật vô chủ còn dễ nói, nếu là trộm đồ trong tay Tiên nhân, vạn nhất bị bắt thì coi như xong.
"Nhà chúng ta có thứ gì người ta muốn chứ?" Mạc Vấn lắc đầu cười khổ.
"Khéo ăn khéo nói một chút, bọn họ có lẽ sẽ cho chúng ta." Lão Ngũ đi trước mấy bước mở cửa.
"Tiên nhân sẽ không tặng đồ cho người khác mà không có lý do đâu." Mạc Vấn bước ra cửa, Đạo gia với Phật gia khi đối xử với người khác là hai loại thái độ hoàn toàn bất đồng, nếu không tính những kẻ bại hoại biến chất của Phật môn, thì phần lớn tăng ni khi gặp người khác thỉnh cầu cũng sẽ cố hết sức đáp ứng, điều này là do bọn họ bị ảnh hưởng bởi sự tích Phật Tổ Như Lai tự xẻ thịt nuôi ưng.
Nhưng người trong Đạo Môn lại không phải như vậy, đạo nhân cùng tiên nhân khi trợ giúp người khác thường có thái độ vô cùng dè dặt thận trọng, làm như vậy là thể hiện sự tuân thủ với đại đạo tự nhiên, cũng như không muốn cổ suý thói hư tật xấu của người đời. Nếu như người cầu xin trợ giúp cho rằng ngươi chắc chắn sẽ giúp hắn, thì tuyệt đối không thể xuất thủ tương trợ, trên thế gian mọi thứ đều là trao đổi mới có, người khác không có nghĩa vụ phải trợ giúp ngươi, không bỏ ra thì cũng đừng nghĩ lấy được.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng chính, tạm dừng trò chuyện rồi ngồi xuống ăn uống. Lão Ngũ thấy tay phải Mạc Vấn bị thương, muốn tới tự mình hầu hạ, nhưng Mạc Vấn chỉ khoát tay một cái, dùng tay trái cầm đũa. Đạo nhân dùng tay trái để niết chỉ quyết, vậy nên độ linh hoạt không hề kém hơn tay phải.
"Lão gia, chúng ta khi nào lên đường?" Lão Ngũ chờ Mạc Vấn buông đũa xuống mới lên tiếng hỏi.
"Sáng sớm ngày mai, không sao chứ?" Mạc Vấn thương nghị, lão Ngũ bây giờ đã là người có vợ con, không thể nói đi là đi được.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu liên tục, gật đầu xong cùng Mạc Vấn trở lại nhà trên, lão Ngũ cùng Mộ Thanh ở sương phòng, chính phòng một mực giữ lại cho Mạc Vấn và A Cửu.
Mạc Vấn tắm rửa nghỉ ngơi, lão Ngũ sai người chuẩn bị lương khô, giúp Mạc Vấn giặt thêm quần áo, chuẩn bị khởi hành.
Sáng sớm hôm sau, hai người chuẩn bị xong xuôi, rời khỏi đạo quán đi bộ xuống núi.
"Lão gia, bây giờ đi đâu đây?" Lão Ngũ hỏi.
"Trước khi tìm địa nhũ hãy đi Vô Lượng Sơn một chuyến đã." Mạc Vấn nói, ngày đó A Cửu bị Thải Y đạo cô mang đi, hắn vội vàng đến Vô Lượng Sơn nhờ giúp đỡ, được Cổ Dương Tử cùng Thanh Dương Tử hết lòng ủng hộ, hắn cũng đã đáp ứng với bọn họ, bất kể kết quả thế nào cũng sẽ trở về mời hai người uống rượu, quân tử không thể nuốt lời.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu đồng ý, đợi đến khi khuất tầm mắt người nhà đưa tiễn gã liền biến thân thành Biên Bức chở Mạc Vấn ra bắc, lúc này tiết trời đã ấm trở lại, có thể bay cao được.
Ngồi trên lưng dơi, Mạc Vấn bắt đầu cân nhắc chuyện trước mắt, lần này đi Vô Lượng Sơn trừ cảm tạ hai vị trưởng bối, hắn còn muốn xem quan điểm của hai người đối với việc hắn sắp đi Đông Hải, được họ chỉ dẫn đường đi có lẽ sẽ ít quanh co hơn.
Nửa đường hai người hạ xuống đất chọn mua lễ vật, lão Ngũ phi hành nhanh chóng, lúc chạy tới Vô Lượng Sơn mới chỉ là giữa trưa.
Vừa tới chân núi, vừa vặn gặp được một đạo nhân trẻ tuổi đang đi xuống.
"Thanh Phong." Mạc Vấn thấy đạo nhân trẻ tuổi kia liền gọi lớn, ngày đó chính là tiểu đạo đồng này đã dạy hắn những lễ nghi đơn giản cũng như cách mặc quần áo đấy, xa cách bảy năm, tiểu đạo đồng ngày đó đã trở thành một đạo sĩ anh tuấn.
Thanh Phong nghe thấy tiếng Mạc Vấn, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sắc mặt tức thì đại biến, xoay người bỏ chạy lên núi.
Lão Ngũ giơ tay lên nhìn rồi lại cúi đầu nhìn chân, chắc chắn không phải do mình biến hóa chưa hết mà hù chạy nó, lúc này mới lên tiếng hỏi, "Lão gia, nó bị sao vậy?"
"Có thể là nó chưa nhận được tin Ngọc Thanh Tông đã cùng ta hoà giải." Mạc Vấn bước lên núi, hồi trước hắn đã đánh trọng thương rất nhiều môn nhân Ngọc Thanh, chuyện này tam giáo đều biết, nhưng hắn cùng Ngọc Thanh phái hoà giải mới chỉ cách đây ba ngày, Vô Lượng Sơn có khả năng chưa nhận được tin tức.
"Dù thế thì cũng không thể sợ hãi đến nỗi đó chứ?" Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn Thanh Phong tay chân luống cuống, đang hoảng hốt chạy trốn mà thầm nhủ.
Hai người đang âm thầm buồn bực, thì Thanh Phong bất ngờ hoảng sợ hô to, "Mạc Vấn tới rồi, mọi người mau đến đây."
Mạc Vấn nghe vậy đột nhiên rung mình, trong lòng dâng lên dự cảm không lành, đề khí bay tới, bắt được Thanh Phong đang hô to.
"Ta liều mạng với ngươi." Thanh Phong muốn rút kiếm.
Mạc Vấn nâng tay trái lên điểm huyệt tay phải nó, "Thanh Phong, đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh Phong cũng không đáp lời, dùng dằng muốn thoát, nhưng đúng lúc này, phía trên truyền đến tiếng nói, "Thanh Phong, chuyện này không liên quan tới hắn."
Mạc Vấn nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy Lưu Thiếu Khanh mặt đầy vẻ bi thương đang đứng giữa đỉnh núi.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Vấn bỏ Thanh Phong ra, đề khí nhảy tới đối diện Lưu Thiếu Khanh.
"Ba vị tiền bối Huyền Dương, Cổ Dương, Thanh Dương đêm qua tất cả đều đã bị sát hại, hung thủ lúc hành hung đã biến thành bộ dạng của ngươi." Lưu Thiếu Khanh nhíu mày nhìn Mạc Vấn một cái.
Mạc Vấn nghe vậy hít một hơi khí lạnh, "Thi thể hiện đang ở đâu?"
"Trong đại điện, mọi người ở Vô Lượng Sơn đang làm phép siêu độ." Lưu Thiếu Khanh xoay người đi về hướng bắc, "Ta đã lưu lại phù chú định vị ở đạo quán, canh tư hôm nay bỗng thấy có người gọi, đi tới nơi mới biết ba vị đạo trưởng đều đã chết, chưởng giáo Huyền Dương Tử giá hạc (chết) ở sơn động phía sau núi, Cổ Dương cùng Thanh Dương hai vị đạo trưởng chết ở trong phòng."
"Có thể chiêu hồn không?" Mạc Vấn sải bước cùng Lưu Thiếu Khanh.
"Hồn phách cũng đã bị huỷ diệt." Lưu Thiếu Khanh lông mày nhíu chặt.
Mạc Vấn nghe vậy không tiếp lời, Lưu Thiếu Khanh cùng mấy vị đạo trưởng này tư giao cũng không tệ, lần đó trước khi hắn xuất chinh tới đây Thanh Dương Tử đã từng nói Lưu Thiếu Khanh có gửi tặng không ít hương khói, Lưu Thiếu Khanh nhận được tin lập tức chạy tới cũng hợp tình hợp lý. Hắn lúc này không hiểu là ai lại đi hóa thành bộ dạng của hắn sát hại ba vị lão sư, trong đầu hiện ra người đầu tiên chính là Liễu Sanh, nhưng Liễu Sanh đã chết rồi, đầu lìa khỏi xác là hắn tận mắt nhìn thấy.
Hai người đi rất nhanh, chốc lát sau đã tới phòng Thanh Dương Tử ở khi còn sống, bên trong phòng thi thể đã được mang đi, mười mấy đạo nhân đang ở trong phòng cúi đầu xem xét chiếc giường, thấy Mạc Vấn cùng Lưu Thiếu Khanh đến, vội vàng nhường đường.
Chiếc giường nhỏ đã bị dời khỏi chỗ cũ, dưới chân giường có mấy nét chữ bằng máu viết vội, "Không phải Thiên Khu làm."
"Ta cũng là vừa mới phát hiện dưới chân giường có chữ, chắc là Thanh Dương đạo trưởng sau khi bị thương vội vàng lưu lại." Lưu Thiếu Khanh nói.
Mạc Vấn không có tiếp lời, Thanh Dương Tử vô cùng yêu mến hắn, thời khắc lâm chung vẫn nghĩ cách rửa sạch hiềm nghi cho hắn, nhưng hiện tại không phải lúc để đau buồn, việc cần kíp là tìm ra hung thủ, nhưng hắn quả thực không nghĩ ra hung thủ tại sao phải nhằm vào ba vị lão đạo không tranh quyền thế này để động thủ.
"Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, nhất định là Liễu Sanh gây nên." Lưu Thiếu Khanh bực tức hừ lạnh.
"Liễu Sanh đã bị Dạ Tiêu Diêu chặt đứt đầu lâu, làm sao có thể sống lại?" Mạc Vấn nhíu mắt nhìn Lưu Thiếu Khanh.
"Ngày đó ta tới nơi giam cầm kia chôn cất thi hài Ngọc Hành Tử, cũng nhìn thấy cái đầu của Liễu Sanh, nhưng thi thể của y lại không thấy." Lưu Thiếu Khanh nói.
Mạc Vấn nghe vậy hoảng sợ kinh hãi, hắn một mực không nghĩ ra ngày đó vì sao Dạ Tiêu Diêu lại buông tha hắn quay về nơi giam cầm, hoá ra là thi thể Liễu Sanh mất tích.
"Cứ cho là Liễu Sanh đã sống lại đi, y có lý do gì để ra tay với đám người Huyền Dương Tử chứ?" Mạc Vấn cau mày, mọi việc đều có lý do, Liễu Sanh căm hận hắn là có thật, nhưng biến thành bộ dạng của hắn đi sát hại ba vị tiền bối Vô Lượng Sơn hoàn toàn là uổng công vô ích, trước đó thanh danh của hắn đã rất xấu rồi, y cần gì phải làm thêm chuyện vô nghĩa này?
"Liễu Sanh trước nay vẫn rất thân với ngươi, ngươi hẳn hiểu rõ y hơn ta, hỏi ta làm gì?" Lưu Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn Mạc Vấn.
"Có thể biến hóa hình dạng không chỉ có mình Liễu Sanh, ta không nghĩ là Liễu Sanh có thể sống lại rồi giết chết Huyền Dương Tử ba vị tiền bối." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Cho dù hung thủ không phải Liễu Sanh thì cũng nhất định có thù oán với ngươi, nếu không hắn sẽ không biến thành bộ dạng của ngươi giết người, ba vị tiền bối Vô Lượng sơn ngộ hại, ngươi không tránh khỏi liên quan đâu." Lưu Thiếu Khanh cao giọng trách cứ.
"Ta không tranh cãi với ngươi nữa, lúc trước là người nào trông thấy hung thủ?" Mạc Vấn hỏi.
"Là tiểu đạo đồng chăm sóc cho Thanh Dương tiền bối, xảy ra chuyện xảy ra lúc chưa tới canh ba, đạo đồng vừa bưng nước đem tới thì bị hung thủ đá trúng ngực hôn mê trong sân, cố cầm cự tới khi đồng môn chạy đến thì báo cho họ biết là đã bị ngươi đánh, sau đó vì bị thương quá nặng cũng đã chết rồi." Lưu Thiếu Khanh chỉ cái chậu đồng nằm lăn lóc ở ngoài cửa rồi nói.
"Dẫn ta đi xem." Mạc Vấn nói.
"Ta đã điều tra rồi, vị trí ra chân cực kỳ tương tự với Cầm Phong Quỷ Thủ, đánh vào huyệt Trung Đình trước ngực, lực đạo căn rất chuẩn xác, làm đạo đồng kia tuy không chết ngay nhưng cũng chẳng thể sống được." Lưu Thiếu Khanh đoán được Mạc Vấn muốn khám nghiệm tử thi.
Mạc Vấn nghe vậy chân mày lại nhăn chặt, nếu như phán đoán của Lưu Thiếu Khanh là đúng, thì Liễu Sanh thật sự đã hồi sinh rồi sát hại ba vị tiền bối Vô Lượng Sơn, y làm như vậy nguyên nhân là gì? Đám người Huyền Dương Tử giao hảo với Liễu Sanh không tệ, Liễu Sanh sẽ không vô duyên vô cớ giết hại họ, làm ra chuyện độc ác thế này có thể có hai nguyên nhân, một là vì báo thù, hai là dùng chuyện này để đạt được mục đích nào khác nữa.
Trong đầu thoáng qua hai chữ báo thù, Mạc Vấn chợt nhớ tới một chuyện, ngày đó Tam Thanh các phái sau khi họp bàn đã đưa ra quyết định tước bỏ đạo tịch của hắn. Hắn nhận phù lục ở Vô Lượng Sơn, đúng lẽ phải do Vô Lượng Sơn dâng hương tước bỏ đạo tịch, nhưng đám người Thanh Dương Tử có khả năng đã âm thầm che chở hắn, không hề dâng hương xin tổ sư tước bỏ đạo tịch, cho nên Mạc Vấn vẫn có thể vẽ phù làm phép. Cũng chính vì hắn có thể làm phép, cho nên mới khiến kế hoạch của Liễu Sanh sắp thành lại hỏng, đầu lìa khỏi cổ. Nếu Liễu Sanh thật sự đã hồi sinh thì y hoàn toàn có lý do để hận ba vị tiền bối Vô Lượng Sơn.
Mọi chuyện đến đây đã rõ, nhưng hắn chỉ không hiểu duy nhất một điều, Liễu Sanh thật sự có thể chết đi sống lại?
Ngay tại lúc Mạc Vấn đang nhíu mày suy nghĩ, thì bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng vang rất nhỏ. Mạc Vấn có cảm giác, nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Thiếu Khanh, Lưu Thiếu Khanh lúc này cũng quay đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau rồi thầm kêu tệ hại, có người vừa khởi động trận pháp vây khốn Vô Lượng Sơn...