Hòn đảo này có hình tròn, chu vi mười dặm, không lớn cũng không nhỏ, đường lên đỉnh núi quanh co, chỗ thấp mọc nhiều cây cổ thụ cao lớn, những nơi vách đá cheo leo cây cối thấp hơn, đường đá rẽ ngoặt liên tục, trải dài về phía bắc.
Đi được không lâu, Mạc Vấn đã phát hiện đảo này có rất ít muông thú, bởi vì trên đảo không có nhiều dấu vết sinh hoạt của động vật, có những cây đã sai quả nhưng cũng chẳng có dấu vết gặm cắn.
Đường đá rộng hẹp không đều, chỗ bằng phẳng thì rộng, chỗ hiểm trở thì hẹp. Nhưng dù rộng hay hẹp, cách mỗi trăm bước ở ven đường cũng sẽ có một bức tượng đá dựng thẳng. Những tượng đá này đa phần đã bị mưa gió xâm thực, phong hóa rất nghiêm trọng, hình dáng đã không thể nhận ra, nhưng căn cứ vào những đường rãnh tạc thì hẳn là hình người.
Không lâu sau, Long Hàm Tu dừng lại, chăm chú đánh giá một bức tượng đá hình người bên đường. Bức tượng này do đặt dưới gốc cây cổ thụ nên được bảo tồn khá nguyên vẹn, có thể thấy được là một gã đàn ông đang trợn mắt, tay cầm một cây rìu lớn.
Long Hàm Tu quan sát một lát lại quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn. Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, Long Hàm Tu cũng không biết những người này là ai, hắn đương nhiên càng không biết. Nho gia tôn thờ Viêm Hoàng nhị Đế, đối với Xi Vưu rất là coi thường, cho nên trong sách Nho gia ghi lại không nhiều chuyện về Xi Vưu.
Long Hàm Tu không biết làm sao, đành phải tiếp tục đi tới trước, sau khi vòng qua một triền núi, phía trước xuất hiện nhiều tháp đá hơn. Những tháp đá này nằm ở khu vực bằng phẳng dưới chân ngọn núi chính, chia làm chín hàng theo thứ tự nhỏ dần, tháp đá phía bắc lớn hơn, cao khoảng hai trượng, chiều rộng gần mười bộ**. Phía nam nhỏ hơn, chỉ cao sáu bảy thước, chiều rộng hai, ba bộ.
**Bộ: đơn vị đo ngày xưa, bằng 5 thước.
Những tháp đá này năm đó được xây dựng cực kỳ vững chắc, mặc dù trải qua phong ba nhưng vẫn rất ít cái bị đổ. Mạc Vấn đếm kỹ, tám trong chín hàng tháp đá, mỗi hàng đều có chín tòa kiến trúc hình tháp, duy chỉ có hàng cuối cùng ít đi hai tòa, tính cả những tháp đá đã bị sập nữa thì tổng cộng có bảy mươi chín cái.
Những tháp đá này hình dáng không giống tháp gỗ đương thời, chỉ có hai tầng, tầng dưới là lớp nền móng, ở giữa hơi phình ra, tầng trên là thân tháp nhỏ hơn tầng dưới, phía nam thân tháp có lỗ hổng, nhìn xa có thể thấy trong lỗ hổng có một vò đá nhỏ.
Long Hàm Tu đứng trên triền núi trông về phía xa một lát, rồi lại bước về hướng bắc, tới gần đánh giá một tòa tháp đá. Nơi này độ ẩm rất cao, trên tháp đá mọc nhiều rêu xanh, ngay cả vò đá trong thân tháp cũng đã bị rêu xanh bám đầy.
"Tương truyền Chiến Thần có anh em ruột thịt tám người, anh em trong tộc bảy mươi hai người, tất cả những người này đều đã chết trong trận Trác Lộc, những tháp đá này hẳn là nơi đặt hài cốt bọn họ." Mạc Vấn suy đoán.
Long Hàm Tu nghe vậy quay đầu nhìn Mạc Vấn một cái, xong lấy ra một cái vò đá trong tháp đá, dùng sức mở nắp ra, trong đó không có hài cốt, chỉ có một chút bột màu xám đen đã dính lại.
"Thời gian trôi qua quá lâu, hài cốt cất giữ ở ngoài trời, bị khí ẩm xâm nhập." Mạc Vấn thò đầu vào nhìn một chút, mặc dù sự vật trong đó đã nát vụn, nhưng vẫn có thể thấy được đó là tro cốt đã bị ẩm.
"Người Miêu chúng ta chưa bao giờ có tục hỏa táng." Long Hàm Tu vẫn còn nghi vấn, liền đi tới hàng thứ hai lấy ra một cái vò đá, mở ra phát hiện bên trong vẫn không có xương cốt, mà là một ít bột màu xám trắng. Do tháp đá chỗ này cách mặt đất khá cao, cho nên chỉ bị ẩm nhẹ, tro cốt không bị dính lại.
"Ngươi hãy nhìn kỹ những vò đá này, dài không quá một thước, cao vẻn vẹn mấy tấc, có thể thấy đó là để cất giữ tro cốt bị thiêu hủy mà không phải hài cốt nguyên vẹn." Mạc Vấn giơ tay lên chỉ, những tháp đá này mặc dù lớn nhỏ đều nhau, nhưng vò đá nhỏ trong thân tháp kích cỡ giống nhau.
Long Hàm Tu đảo mắt nhìn quanh, lại cúi đầu nhìn vò đá trong tay một chút, nhíu mày một lúc rồi đem trả vò đá về chỗ cũ, lấy đoản đao gạt đi rêu xanh trên tháp đá.
"Những cái vò này không phải dùng đá ở trên đảo khắc nên." Long Hàm Tu lên tiếng.
"Năm đó Chiến Thần dẫn huynh đệ cùng dân chúng Man di đại chiến với Viêm Hoàng nhị Đế ở Trác Lộc. Vị trí Trác Lộc nằm cách Nghiệp thành hơn ngàn dặm, cách nơi này lại càng xa xôi, nếu là sau khi bại trận mới chuyên chở xương cốt hồi hương sợ là không thể nào, hẳn là có người may mắn còn sống sót đã đưa tro cốt về đây." Mạc Vấn lắc đầu nói, sự tình hơn ba nghìn năm trước không được ghi lại, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
"Ngươi biết đạo thuật, giúp ta xác nhận xem những người này có phải tổ tiên chúng ta hay không?" Long Hàm Tu lên tiếng nhờ. Bà ngoại nàng đột tử, làm cho việc cúng tế của người Miêu bị thất truyền, lúc này nàng rất muốn tìm lại truyền thừa bị mất.
"Nếu còn nguyên cả hài cốt, nhỏ máu nhận thân vẫn có thể được, nhưng những hài cốt này đã thành tro, nhỏ máu sợ là vô dụng rồi. Nếu còn chưa bị hỏa táng, ta có thể khởi trận Khuy Thiên Vấn Tổ, nhưng đống tro cốt này đều đã bị đốt, khí tức hoàn toàn không có." Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu. Đạo gia coi trọng sự sống căm ghét cái chết, đối với thi thể tuyệt đối không hỏa táng, ngọn lửa sẽ hoàn toàn hủy hoại khí tức lưu lại trên thi thể, xương cốt bị đốt sẽ chỉ còn là một đống bụi đất, khí tức đã không còn.
Long Hàm Tu hơi thất vọng, xoay người đi tới những tháp đá khác kiểm tra từng cái một, hy vọng có thể tìm ra hài cốt nguyên vẹn.
Mạc Vấn không đi cùng, mà bước tiếp về hướng bắc, hàng tháp đá gần chân núi là cao lớn nhất, những tháp đá này đều được xếp đều nhau, hàng tháp đá lớn nhất này bị ít đi hai tòa, chỗ thứ nhất bên trái cùng chỗ thứ hai bên phải là trống không. Hai chỗ này không không có đá vụn, cũng chẳng có nền đá, có thể thấy ngay từ đầu là đã không có tháp đá.
Do tháp đá được xếp đều theo thứ tự, nên hai tháp đá bị thiếu tuyệt không phải vô cớ, dựa theo lẽ thường để suy đoán, cái thứ nhất bên trái xét về đẳng cấp hẳn là thuộc về thủ lĩnh Xi Vưu. Tháp đá chỗ này bị thiếu cũng hợp tình lý, bởi có một vách đá ở gần đó rất trơn nhẵn, mặc dù đã bị cây cối rủ xuống cùng rêu xanh che giấu, nhưng vẫn có thể nhìn ra trên vách đá có một đường rãnh cửa đá. Ngoài ra khí tức hung ác cũng bắt nguồn từ chính vách núi này, như vậy có thể đoán được thủ lĩnh Xi Vưu không bị hỏa táng mà được chôn cất trong lăng mộ sau vách đá kia.
Xi Vưu có lăng tẩm, cho nên không có trong hàng tháp đá. Mà chỗ thứ hai bên phải trống không, chứng tỏ năm đó ở trận Trác Lộc phe Man di còn có người sống sót, người này hẳn là một trong tám vị huynh đệ ruột của Xi Vưu, cũng chính người này đã mang về tro cốt.
"Không có." Ngay khi Mạc Vấn đang quan sát vách đá, Long Hàm Tu thất vọng mà quay về, ba nghìn năm ở bên ngoài, vò đá căn bản không cách nào gìn giữ hoàn chỉnh được hài cốt.
"Chiến Thần là tổ tiên xa của người Miêu các ngươi, tám vị huynh đệ của hắn chắc hẳn cũng rất nổi danh, ngươi có biết vị thứ tám tên là gì không?" Mạc Vấn hỏi.
"Tổ tiên Lê Tham, nhị tổ Lê Cự, tam tổ Lê Lộc, tứ tổ Lê Văn, ngũ tổ Lê Quảng, lục tổ Lê Vũ, thất tổ Lê Phá, bát tổ Lê Phụ, cửu tổ Lê Bật." Long Hàm Tu thuộc như lòng bàn tay, người nào lại quên mất tổ tiên nhà mình chứ.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, lại chỉ chỗ trống phía bên phải, "Trận chiến năm đó tộc Cửu Lê các ngươi có Lê Phụ có thể may mắn sống sót, là hắn từ phương Bắc mang về hài cốt những người này."
"Làm sao ngươi biết?" Long Hàm Tu nghi ngờ hỏi.
"Suy đoán thôi." Mạc Vấn biết Long Hàm Tu nóng lòng tìm được chân tướng, liền giơ tay chỉ vách núi ở hướng bắc, " Tế đàn của người Miêu các ngươi hẳn là đang ở đằng sau cánh cửa đá kia, khí tức khác thường trên đảo này cũng phát ra từ đó, nếu ngươi muốn biết chân tướng, có thể vào bên trong xem một chút."
"Không vội, trước nghĩ cách cứu lão Ngũ đã." Long Hàm Tu lắc đầu nói.
"Ở chỗ này đợi ta, ta đi một vòng tìm xem." Mạc Vấn nói.
Long Hàm Tu gật đầu, Mạc Vấn thi triển thân pháp rời khỏi nơi này tiếp tục bay về hướng bắc. Do hắn lo bay trên không trung tìm sẽ bị sót, liền hạ xuống đất tìm kiếm khắp nơi. Hòn đảo cũng không lớn, rất nhanh đã tiến đến bờ bắc hòn đảo, lại vòng về hướng tây đến gần khu vực bờ sông, trên một cây cổ thụ treo ngược có mấy trăm con dơi lông đỏ, mặc dù đầu không nhỏ, nhưng cũng chẳng có con nào lớn, cuối cùng đi về phía đông, vẫn không tìm được gì.
"Thế nào rồi?" A Cửu thấy Mạc Vấn trở về, vội vàng tiến đến hỏi.
"Chỉ có con này lớn nhất, còn lại tất cả đều nhỏ." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu.
"Chúng ta đã cố hết sức, dẫu có chưa hoàn mỹ cũng không thể làm gì." A Cửu lên tiếng trấn an.
"Ài." Mạc Vấn thở dài, lại nói với A Cửu, "Lần này có thể bắt được con dơi, Long Hàm Tu công lao rất lớn, nàng ở đây đợi ta một lát nữa, ta cùng nàng ta đến tế đàn."
"Chàng cứ đi đi." A Cửu gật đầu.
Mạc Vấn nghe vậy xoay người trở lại vách núi kia.
"Tìm được chưa?" Long Hàm Tu cũng hỏi.
"Thiên ý không thể làm trái, vận may của gã đành dừng ở đây thôi." Mạc Vấn bước đến trước vách núi đánh giá. Vách núi này phía trên vẫn nguyên vẹn, khu vực bên dưới hai trượng đã bị gọt nhẵn, lúc này đã hiện đầy rêu xanh, cây cối trên núi cũng vươn rễ xuống bám vào đó, gần sát mặt đất có một đường rãnh cửa đá. Thông qua đường rãnh mà đoán thì cửa đá không lớn lắm, bản thân cửa đá hơi thô lậu, lúc khép lại không hoàn toàn, nếu không hắn cũng không thể phát hiện được đường rãnh.
Lúc Mạc Vấn quan sát cửa đá, Long Hàm Tu lấy đoản đao chặt hết rễ cây xung quanh đó, sau đó gạt đi rêu xanh, cánh cửa đá hiện ra đơn sơ cổ phác, trên đó không tô vẽ hoa văn hay chữ nghĩa gì, cao chừng mười trượng có hai, chiều rộng sáu thước ba phân. Cửa đá hơi lõm vào vách núi, cũng không có bản lề, như vậy kiểu cửa đá này không phải là đẩy mở, có thể là đẩy ngang hoặc là kiểu mở từ dưới lên.
Sau khi kiểm tra, hai người phát hiện trên vách đá gần cánh cửa có một lỗ thủng hình tròn, lỗ thủng lớn cỡ đồng xu, mặt ngoài trơn nhẵn, cũng không bị bụi đất bám vào. Long Hàm Tu bẻ một cành cây đo độ sâu của cái lỗ, khoảng năm tấc.
"Ta phải trở về một chuyến." Long Hàm Tu nắm cành cây quan sát chốc lát, rồi quay đầu nói với Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy mặt lộ vẻ nghi ngờ, Long Hàm Tu giơ lên cành cây giải thích, " Thần trượng của Tộc trưởng cũng dài tương đương với cành cây này."
Mạc Vấn gật đầu một cái, cùng Long Hàm Tu trở về.
Tới cửa hang, Long Hàm Tu đốt đuốc một mình trở về.
"Có chuyện gì không ổn sao?" Mạc Vấn thấy A Cửu một mực nhíu mày quan sát con dơi liền hỏi.
"Con dơi lông đỏ này khổng lồ như vậy, đã đến giới hạn tối đa của những loài biết bây, chắc hẳn sẽ không lớn thêm nữa, chàng nói nếu nó tiếp tục nhận khí tức nơi này thì sẽ thế nào?" A Cửu hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy không đáp lời, dị loại thành tinh, đều là phát triển về cơ thể trước, sau mới tăng tu vi. Cở thể tăng trưởng cũng có giới hạn, không thể nào tăng trưởng vô hạn, tới khi hình thể không thể lớn hơn được nữa thì linh khí hấp thu được sẽ dần dần tích lũy trong cơ thể nó, biến thành tu vi bản thân. Nói cách khác, dị loại có thể biến thành người đều là đã đạt đến kích thước tối đa của giống loài nó, nếu hình thể còn có thể lớn hơn nữa thì linh khí hấp thu được sẽ tiếp tục làm tăng trưởng cơ thể mà không chuyển hóa thành tu vi.
"Thời gian quá lâu." Trầm ngâm một lúc lâu, Mạc Vấn lắc đầu nói, ý của A Cửu là đem hồn phách lão Ngũ nhập vào cơ thể con dơi, sau đó để gã lại tiếp tục hấp thu khí tức nơi này, thẳng đến khi có thể biến hóa thành người.
"Thời gian dài hay ngắn có liên quan đến việc hấp thu khí tức mạnh hay yếu, cách xa mấy dặm xa không thể so với gần trong gang tấc được." A Cửu tay chỉ nơi này, rồi lại chỉ hướng chính bắc.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu liên tục, "Tế đàn vẫn chưa mở ra, không biết tình hình trong đó ra sao. Nếu không có nguy hiểm gì, cách này hoàn toàn có thể làm được..."