Mạc Vấn nghe thấy thì chậm rãi gật đầu. Lúc này cho dù là kẻ nào đến thì hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
"Lão gia, có thể là tìm chúng ta để báo thù." Lão Ngũ suy đoán. Năm ấy trên đường xuống núi bọn hắn đã vô tình gặp một đám lính nước Triệu. Khi đó, đám người Mạc Vấn đã từng đại khai sát giới. Công chúa kia trong lúc chạy trốn đã bị lão Ngũ đuổi theo tẩn cho một trận.
Mạc Vấn nghe vậy thì chậm rãi lắc đầu. Năm ấy hắn đã mở lòng từ bi mà thả cho công chúa nước Triệu cải trang thành nam giới kia chạy đi. Đáng nhẽ nàng ta không nên đi tìm hắn để trả thù, hơn nữa nàng làm thế nào mà biết hắn đang ở chỗ này.
Lão Ngũ còn định nói gì đó nhưng bị Mạc Vấn đưa tay ngăn lại, "Đi bưng trà tới đây."
Lão Ngũ nghe vậy thì mặt lộ vẻ khó chịu, bĩu môi không chịu đi nên Mạc Vấn đành phải giải thích, "Ta muốn uống trà chứ không phải lấy ra tiếp khách."
Nghe được lời giải thích của Mạc Vấn, lúc này lão Ngũ mới quay người đi vào trong sân.
Lúc này, tiếng bước chân đã đến cửa, công chúa nước Triệu mặc một cái áo lông đen dẫn đầu xuất hiện ngoài cửa, phía sau là hai gã lính Hồ cao to đen hôi.
Lúc này, Mạc Vấn ngồi ở chủ vị tiền đường, đối diện cửa ra vào. Công chúa nước Triệu vừa vào cửa thì lập tức nhìn thấy hắn, kinh ngạc đứng tại chỗ, trố mắt nhìn hắn.
Mạc Vấn khẽ nhíu mày, nhìn vẻ mặt của công chúa nước Triệu thì hình như nàng ta cũng không biết người ở chỗ này là hắn.
Công chúa đứng như trời trồng nên hai gã hộ vệ phía sau cũng dừng lại, đều cúi đầu chứ không dám nhìn đểu Mạc Vấn.
Mạc Vấn ngắm công chúa nước Triệu đang đứng ở cửa kia, hai năm không gặp, nay nàng đã lớn, trở nên duyên dáng yêu kiều, có tới bảy phần xinh đẹp so với A Cửu. Nàng có huyết thống của người Hồ nên cao hơn nhiều so với phụ nữ người Hán, cũng cao hơn Long Hàm Tu một chút. Bởi vì xuất thân từ hoàng gia nên trên người nàng bẩm sinh đã có khí tức cao quý, không thua kém Chu Quý nhân. Nhưng hiện tại cái hắn nhìn ra không phải những ưu điểm này mà là trên khuôn mặt của nàng không hề có một chút nét đặc trưng nào của người Hồ.
"Người ở chỗ này lại là ngài sao?" Sau giây lát kinh ngạc cuối cùng công chúa nước Triệu cũng mở miệng.
Mạc Vấn nghe thấy thì không trả lời, cũng không có bất kỳ động tác gì đáp lại. Ngụ ý của nàng là nàng đi đến tìm người đang ở đây, nhưng lại không biết người ở chỗ này là hắn.
Công chúa nước Triệu thấy Mạc Vấn không có bất kỳ thái độ gì thì khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ do dự, sau chốc lát dời bước tiến lên, "Đa tạ Mạc chân nhân ngày đó đã thả ta rời đi."
"Nơi này là nhà của ta, cô không được đi vào." Mạc Vấn bình tĩnh nói. Mặc dù lời nói của hắn rất bình tĩnh nhưng suy nghĩ lại xoay như chong chóng. Nước Triệu không giống với nước Tấn, người Hồ nước Triệu tôn sùng Đạo giáo, xưng hô với đạo nhân luôn tuân theo lễ nghi, đạo đồng là đạo đồng, đạo trưởng là đạo trưởng, chân nhân là chân nhân. Nàng công chúa này gọi hắn là chân nhân, chứng tỏ nàng biết hắn là Tử khí chân nhân đã vượt qua thiên kiếp. Liên hệ với câu nói trước của nàng là, "Người ở chỗ này lại là ngài sao?" cùng với thái độ khiêm nhường của hai gã lính Hồ thì Mạc Vấn đã hiểu nguyên nhân. Trước đó nước Triệu đã biết có cao thủ Tử khí ở đây, lần này công chúa nước Triệu đến đây là có ý muốn cầu hiền (tìm người tài đức).
Công chúa nước Triệu định vào cửa nhưng bị Mạc Vấn ngăn cản nên mặt lộ vẻ lúng túng, đứng ngoài cửa ngập ngừng không biết làm thế nào.
Sau đó là khoảng thời gian dài im lặng, công chúa nước Triệu đứng ở ngoài cửa luôn nhấp nhổm không yên, vừa có ý định rời đi vừa có ý định mở miệng nói chuyện. Trong lòng Mạc Vấn cũng có tâm sự. Đến lúc này hắn đã biết đám người Hồ đến lúc trước là muốn xác định ở huyện Tây Dương còn có người ở hay không, nhưng hắn lại không nghĩ ra tại sao nước Triệu biết ở đây có cao thủ Tử khí. Sau khi suy nghĩ kỹ thì hắn nhận định chỉ có một khả năng, là có người ở nước Tấn truyền tin cho nước Triệu. Nhưng khả năng này cũng khó xảy ra bởi vì cho dù họ hàng hoàng hậu nước Tấn có lén lút thông tin cho nước Triệu thì cũng sẽ không tiến cử hắn cho nước Triệu. Người Tấn đã được thấy năng lực của hắn, nếu đề cử hắn thì khác gì giúp địch, còn là giúp địch rất nhiều. Họ hàng của hoàng hậu sẽ không làm việc này, mà nếu có truyền tin cho nước Triệu biết thì cũng sẽ nói cả xuất thân và lai lịch của hắn, nhưng công chúa nước Triệu lại không biết những điểm này.
Đang lúc im lặng, lão Ngũ bưng trà đi ra, đặt khay gỗ xuống rồi đứng sau lưng Mạc Vấn.
"Tại sao Mạc chân nhân lại ở nơi đây?" Công chúa nước Triệu sau khi lưỡng lự lại lên tiếng lần nữa.
Mạc Vấn nghe thấy nhưng không trả lời, Ngũ cúi đầu thì thầm, "Lão gia, làm sao cô ta biết họ của cậu?"
Mạc Vấn cầm ấm rót trà, cũng không trả lời câu hỏi của lão Ngũ. Ngày trước, sau khi xuống núi, bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ đã từng gặp lính Hồ, sau khi giết hết lính Hồ lại vì việc có thả công chúa hay không mà sinh ra mâu thuẫn. Năm người bỏ phiếu trắng, Bách Lý Cuồng Phong chủ trương giết, hắn chủ trương thả. Khi đó Bách Lý Cuồng Phong đã nhiều lần gọi thẳng họ tên của hắn, việc này đương nhiên công chúa nước Triệu đã nghe được.
"Mạc chân nhân có thể cho ta vào nhà nói chuyện hay không?" Công chúa nước Triệu mở miệng đề nghị.
"Bần đạo đã nói rồi, đây là nhà ta, cô không được đi vào." Mạc Vấn thản nhiên nói.
"Lời Mạc chân nhân nói chí phải, nhưng quận Dự này chính là đất phong của ta, mong ngài hãy châm chước một chút." Công chúa nước Triệu khom người hành lễ.
Mạc Vấn nghe vậy thì khẽ nhíu mày. Thời này công chúa và hoàng tử đều được hưởng đãi ngộ như nhau, đều có đất phong, lấy đất phong làm tên hiệu, nàng công chúa này có lẽ gọi là Dự công chúa của nước Triệu. Con gái của vương gia chỉ có thể thừa hưởng đất phong là một huyện, gọi là huyện chủ. Quận Dự là một quận lớn, mẹ của nàng là người Hán, lại không phải là hoàng hậu, con gái của thứ phi nhận một quận lớn như thế này chính là được sắc phong ngoại lệ, như vậy có thể thấy hoàng đế nước Triệu cực kỳ cưng chiều nàng công chúa này.
"Nếu như chúng ta không châm chước, thì ngươi định làm gì?" Hai cánh mũi của lão Ngũ phập phồng, gã lớn tiếng hỏi.
"Mạc chân nhân có thể ở lại nơi này chính là vinh quang của nước Triệu, nhưng nơi này vắng vẻ hoang vu, quả thật ủy khuất cho chân nhân." Công chúa nước Triệu không bắt lời lão Ngũ mà nói sang chuyện khác.
"Lúc đầu chỗ này của chúng ta không hề hoang vắng, chính bọn người Hồ các ngươi đến giết hết người ở đây mới thành ra hoang vắng như bây giờ. Ngươi đừng có đứng đó mà văn vở, mau cút đi. Nếu như làm cho lão gia nhà ta nổi giận thì không một ai trong các ngươi có thể rời khỏi đây." Lão Ngũ lớn tiếng xua đuổi.
Công chúa nước Triệu nghe thấy vậy cũng không tức giận, ngược lại hai gã vệ sĩ sau lưng nàng đã lộ vẻ bất bình, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
"Mạc chân nhân đã từng luyện nghệ ở Mẫn Châu, không biết mấy năm nay có từng về thăm Vô Lượng Sơn lần nào chưa?" Công chúa nước Triệu khẽ hỏi.
Mạc Vấn nghe thấy thì tiếp tục không trả lời. Công chúa nước Triệu biết việc hắn từng học nghệ ở Vô Lượng Sơn cũng không có gì lạ. Trước đây nàng ta suýt bị bảy người bọn hắn giết, sau chuyện đó nhất định hoàng gia sẽ truy xét, nhưng hành tung của bảy người hoàn toàn không thể truy xét được. Lời vừa rồi của nàng ta có ngụ ý là triều đình cũng không vì chuyện trước đây mà trút giận sang Vô Lượng Sơn, điều này làm hắn yên lòng.
"Tóm lại ngươi đến chỗ chúng ta là muốn làm gì?" Lão Ngũ không còn kiên nhẫn, mở miệng hỏi.
"Mấy ngày trước quan ty thiên của triều đình xem tinh tượng ban đêm (quan chiêm tinh nhìn sao đoán vận mệnh), thấy nơi này có cao nhân ẩn cư, đây chính là chuyện may mắn của nước Triệu, cho nên ta mới viếng thăm." Dự công chúa mở miệng trả lời.
Mạc Vấn nghe xong thì trong lòng đã sáng tỏ, thì ra nước Triệu có người giỏi về chiêm tinh, thông qua phương pháp xem sao mà phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Bởi vì chỗ ở của hắn là nơi không có người nên trước tiên nước Triệu cử một nhóm lính đi đến đây thăm dò thực hư. Lúc nhóm lính kia đến đây nhất định đã nhìn thấy lão Ngũ cõng Mộ Thanh chạy trốn, chỉ nhìn qua thân pháp và quần áo của lão Ngũ và Mộ Thanh là biết không phải dân ăn mày lưu lạc. Do đó, bọn họ khẳng định được ở đây có cao nhân.
Sau khi nhóm lính kia trở về báo cáo thì Dự công chúa lập tức lên đường cầu hiền. Do nàng chỉ biết ở đây có cao nhân ẩn cư, chứ không biết người này là ai nên lúc gặp mặt nàng mới kinh ngạc như vậy.
"Chúng ta là người Hán, không cần người Hồ thăm hỏi, cút đi." Lão Ngũ đuổi Dự công chúa.
"Nếu hôm nay Mạc chân nhân không rảnh, vậy thì chúng ta cũng không quấy rầy nữa, chọn ngày đẹp trời khác lại đến thăm ngài." Dự công chúa thi lễ rồi xoay người rời đi.
"Sau này đừng đến nữa." Mạc Vấn mở miệng nói.
Dự công chúa nghe thấy thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục cất bước.
"Lão gia, cô ta vẫn chưa đi." Lão Ngũ theo ra ngoài quan sát tình hình.
Mạc Vấn nghe vậy thì gật đầu, cũng không nói gì. Mặc xác nàng ta đi hay không thì hắn cũng sẽ không giúp sức cho nước Triệu.
"Không hay, bọn chúng tản ra muốn bao vây chúng ta." Lão Ngũ lại thông báo.
Mạc Vấn còn chưa kịp đáp lại thì lão Ngũ đã nói lại, "Không phải muốn bao vây chúng ta, bọn chúng đi dạo trong thành mò mẫm cái gì chăng?"
Mạc Vấn nghi hoặc đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài thì hắn thấy đám người Hồ kia đang chia nhau ra mỗi người chạy một đường, trong lúc di chuyển thì quan sát hai bên đường, nhìn giống như bọn chúng đang có ý định tìm chỗ ở, nhưng cũng không tiến vào mà chỉ đi lại ở ngoài đường. Sau gần nửa canh giờ thì tập hợp lại chỗ cũ, lên ngựa rời đi.
"Lão gia, hình như bọn chúng đang tìm cái gì đó." Lão Ngũ nhìn đội kỵ binh đang chạy về hướng bắc.
Mạc Vấn lắc đầu không nói gì. Vừa rồi đám người Hồ đi lại trên đường có nhiều hành động chỉ trỏ, lẩm nhẩm, không giống như đang tìm cái gì, hơn nữa nơi này cũng không có vật gì kỳ lạ quý hiếm.
"Không hiểu bọn chúng nghĩ gì mà muốn cầu xin cậu giúp đỡ." Lão Ngũ cất bước trở về.
"Chắc là chiến sự phía đông bắc dữ dội, dưới tình thế nguy cấp thì biện pháp gì cũng có thể thử." Mạc Vấn nói ra. Nước Triệu giao chiến với nước Yên đã mấy năm, chiến sự diễn ra liên miên. Hiện giờ Bách Lý Cuồng Phong đang chiến đấu cho nước Yên.
"Lão gia, bọn chúng có trở lại không?" Lão Ngũ hỏi.
"Không biết." Mạc Vấn lắc đầu nói. Lần này Dự công chúa đã biết người ở chỗ này là hắn, sau khi về nhất định sẽ thu thập tin tức về hắn. Nếu như nàng biết hắn bị nước Tấn đuổi nên mới tới đây thì chắc chắn sẽ còn mò tới cầu xin. Bên cạnh đó, việc nàng có đến nữa hay không còn phải xem mức độ ác liệt của chiến sự phía đông bắc. Lúc này Bách Lý Cuồng Phong và Lưu Thiếu Khanh tu vi ngày càng lợi hại, có bọn họ tham gia thì tình hình nước Triệu càng thêm xấu.
"Không giết bọn chúng đã là tốt lắm rồi, còn muốn đến cầu xin giúp đỡ, đúng là hoang tưởng." Lão Ngũ vẫn chưa hết bực tức.
Mạc Vấn nghe thấy thì khẽ gật đầu. Trước đây hắn luôn ở vương phủ của nước Tấn, ít khi ra ngoài, bây giờ lại nơi này nên gần như mù thông tin. Hắn không biết chiến sự ở phía đông bắc thế nào, nhưng dựa vào thái độ của Dự công chúa vừa rồi thì chắc hẳn là chiến sự rất căng thẳng. Nếu không nàng sẽ không phát hiện ra người ở đây là hắn, còn có ý định dùng lễ vật để chiêu hiền.
Sau chuyện này, huyện Tây Dương yên bình trở lại, nói chính xác hơn là tĩnh lặng, trong thành trì to lớn như vậy chỉ có ba người bọn hắn, đến tối cũng chỉ có một nơi có ánh sáng phát ra.
Giờ Thìn một buổi chiều nửa tháng sau, lão Ngũ đang đi ra đầm nước để kiểm tra nơm cá thì vội vàng chạy về, "Lão gia, có đám người ở phía bắc."
Lúc này, Mạc Vấn đang uống trà ở nhà trước, nghe thấy vậy thì nhíu mày lắng tai, nhưng cũng không nghe thấy tiếng vó ngựa.
"Không phải là kỵ binh mà là dân thường, có đủ già trẻ, nam nữ. Cậu mau đi xem đi." Lão Ngũ tới kéo Mạc Vấn đi ra ngoài.
Hai người ra khỏi thành từ cửa bắc, thấy một đám dân chúng từ đồng hoang phía bắc đi tới, già trẻ dắt díu bồng bế nhau, mang theo cả súc vật, đoàn người này kéo dài mấy dặm, phải đến hơn vạn người.
"Lão gia, là dân chạy nạn à?" Lão Ngũ giơ tay chỉ về phía bắc.
"Ngươi có thấy kẻ nào đang chạy nạn mà mặt mũi tươi cười không?" Mạc Vấn lắc đầu nói. Đám dân ở phía xa mặc dù đi đường mệt mỏi nhưng trên mặt lại có nét hoan hỉ, không giống với dân chạy nạn.
Trong lòng nghi vấn, hai người tiếp tục đứng ở ngoài thành nhìn về phía bắc, không lâu sau Mộ Thanh cũng chạy tới, nhìn về phía đoàn người dài dằng dặc đang đi tới.
Sau khi dân chúng vào trong thành thì mỗi người lấy ra một tấm bảng gỗ hình vuông rồi men theo đường tiến hành tìm kiếm, đối chiếu khớp với bảng gỗ thì vào nhà đó.
"Lão gia, sao đột nhiên lại có nhiều người đến đây như vậy?" Lão Ngũ lách người nhường đường cho một người đàn ông gánh lồng hấp đi qua.
Mạc Vấn nghe thấy cũng không trả lời lão Ngũ. Đến lúc này hắn đã hiểu tại sao hôm đó Dự công chúa ở lại trong thành một lúc lâu, hóa ra là nàng muốn khôi phục lại diện mạo trước đây của huyện Tây Dương...