Biên: argetlam7420
Mạc Vấn thầm nghĩ nguy hiểm thật, may tiết trời lạnh giá, chu sa bị đông lại không thể vẽ phù chú, nếu không lúc này đối phương đã bố trí xong khốn trận rồi.
Đạo nhân đầu quấn băng vải trông thấy Mạc Vấn, đang định lên tiếng hô hoán, thân hình Mạc Vấn đã lóe lên phong bế ba huyệt đạo hành khí và huyệt câm của gã.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, lúc trước bần đạo cũng không cố ý đả thương ngươi, Tuyệt Tình Tử không phải do ta giết, Cửu Long đỉnh lại càng không ở trên người của ta." Mạc Vấn nói với tên đạo nhân xui xẻo, giương tay gỡ bọc quần áo xuống lấy đan đỉnh của A Cửu ra cho gã xem, "Nhìn rõ chưa, Cửu Long đỉnh có ba chân, còn cái này thì có bốn chân."
Đợi gã xem xong, Mạc Vấn khoác bọc quần áo lên lưng xoay người lao về hướng tây, bay lên hạ xuống hai lần lại vòng trở về, nói với tên đạo sĩ trẻ tuổi kia, "Nếu ta bỏ mặc ngươi ở đây, ngươi sẽ bị đóng băng mà chết, giờ ta giải huyệt câm cho ngươi, ngươi niệm một lần Đạo Đức Kinh rồi mới gọi đồng môn, được chứ?"
Đối phương nghe vậy sững sờ một lúc, lập tức gật đầu liên tục, Mạc Vấn tuy phong bế hết huyệt đạo trên thân thể gã, nhưng cổ vẫn có thể hoạt động.
Mạc Vấn thấy đối phương đồng ý, liền đưa tay giải huyệt câm cho đối phương, quay người lao về hướng tây.
Mới vừa lướt xuống núi, phía sau liền truyền đến hô to, "Thiên Khu Tử trốn..."
Mạc Vấn nghe tiếng chỉ đành cười khổ, Đạo Đức Kinh có 4000~5000 chữ, sợ là đối phương ngay cả bốn năm trăm từ còn chưa niệm xong đã bắt đầu kêu gào.
Mạc Vấn cũng không trở về trừng phạt đối phương vì nói không giữ lời, việc cấp bách bây giờ là mau rời khỏi nơi này.
Đạo nhân kia vừa hô, người của Ngọc Thanh Tông lập tức phấn khởi đuổi theo, qua khỏi núi là địa hình bằng phẳng, Mạc Vấn bay vút qua đồng ruộng, những người kia thì đuổi sát phía sau.
Khu vực này có nhiều hương trấn thành trì, lúc chạy Mạc Vấn không có thời gian trốn tránh tai mắt người khác, người của Ngọc Thanh Tông cũng như vậy, khiến muôn dân trăm họ vô cùng kinh ngạc ngửa mặt lên trời quan sát.
Lúc bay đi, thỉnh thoảng Mạc Vấn quay đầu nhìn lại đám người của Ngọc Thanh phái, ban đầu đối phương có mười bốn người, sau một giờ thì còn bảy người có thể theo đuôi hắn, tới buổi trưa thì chỉ còn năm người Triệu Linh Phi vẫn một đường bám theo phía sau hắn chừng trăm trượng.
Mạc Vấn không dám buông lỏng chút nào, một mực đề khí bay nhanh, sau khi mặt trời lặn, khoảng cách hai bên được kéo dãn thành hai trăm trượng. Mạc Vấn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, người Ngọc Thanh phái cũng như vậy, đến buổi tối, lại một lần nữa tiến vào khu vực có tuyết rơi, rốt cuộc Mạc Vấn cũng cắt đuôi được truy binh, dừng lại ở một dịch trạm bỏ hoang thở dốc.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Mạc Vấn tháo cây xà nhà xuống để nhóm lửa sưởi ấm, nếu đối phương không theo gót hắn được, thì sẽ không truy đuổi nữa, nhất định bọn họ sẽ đến nơi giam cầm tiếp theo để mai phục, chờ đợi hắn sa lưới.
Mạc Vấn ngồi bên cạnh đống lửa im lặng ăn lương khô, hắn vẫn một mực nhẫn nhịn Ngọc Thanh phái, nhưng đối phương cứ khăng khăng hắn là hung thủ, từng bước chèn ép, bố trí khắp nơi, khiến cho việc tìm kiếm nơi giam cầm ngày càng khó khăn, cộng thêm việc tuyết đọng càng ngày càng dày làm trì hoãn nghiêm trọng tốc độ của hắn, phương bắc so với phương nam càng thêm mênh mông, còn dư lại mười nơi giam cầm phân tán khắp nơi, chỉ riêng việc đi đường cũng đã mất xấp xỉ một tháng, đâu còn có thời gian dây dưa với bọn họ.
Hắn vẫn luôn mang trên người ba bọc quần áo, một cái bọc đựng quần áo của hắn, một cái bọc khác đựng lương khô, lương khô này ngoài để cho hắn ăn, còn để chuẩn bị cho A Cửu. Nếu tìm được nơi A Cửu bị giam cầm, trước hết hắn sẽ tìm cách đưa lương khô vào cho nàng. Bọc cuối cùng thì đựng quần áo của A Cửu, mới đầu trên đạo bào của A Cửu còn lưu lại khí tức của nàng, trải qua mấy ngày dầm mưa dãi nắng, đến bây giờ khí tức ấy đã phai nhạt đến mức không còn ngửi được.
Khí tức yếu bớt làm Mạc Vấn vô cùng căng thẳng, tới nay khí tức trên đạo bào của nàng luôn giúp hắn xoa dịu sự nóng nảy trong lòng, ngửi được khí tức của nàng khiến hắn có cảm giác A Cửu không còn cách quá xa, không có khí tức quen thuộc này, nỗi cô độc và tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm tâm hồn hắn, càng lúc càng mãnh liệt.
Sáng sớm hôm sau tuyết ngừng, trời quang, Mạc Vấn khoác bọc quần áo lên lưng tiếp tục lên đường, những nơi giam cầm còn lại cách nhau quá xa, muốn đổi đường tìm kiếm đã không kịp nữa rồi, dù biết rõ đối phương đang ở một nơi giam cầm nào đó để mai phục thì hắn cũng chỉ có thể tự “chui đầu vào lưới”.
Trên đất tuyết đọng xấp xỉ hai thước, ở nơi sơn dã không cách nào xác định được tình huống bên dưới mà đặt chân, cho nên hắn chỉ có thể chọn một phương hướng rồi bay vút đi, như vậy ít nhất có thể bảo đảm lúc rơi xuống có thể đáp đúng nơi.
Nơi giam cầm thứ mười một nằm dưới một vách đá cheo leo, vách đá lại nằm ở nơi nào đó trong khe núi phía nam dãy Côn Lôn, khi Mạc Vấn đến nơi thì đã là buổi trưa hai ngày sau.
Lúc đến vách núi, dưới núi đã tụ tập rất nhiều đạo nhân Ngọc Thanh Tông, bên ngoài nơi giam cầm có bảy gian nhà cỏ, canh giữ gắt gao nghiêm ngặt.
Mạc Vấn không ẩn mình nữa, hạ xuống đỉnh núi đối diện, nhìn xuống vách đá và những căn nhà cỏ bên dưới.
Rất nhanh đã có đạo nhân Ngọc Thanh phát hiện ra hắn thông báo cho mọi người, lập tức chừng ba mươi mấy người của Ngọc Thanh đi ra khỏi những gian nhà cỏ, ngửa mặt lên quan sát Mạc Vấn ở đỉnh núi đối diện. Hai bên cách nhau 2 lần phi hành, bọn họ biết rõ với khoảng cách như vậy sẽ không đuổi kịp Mạc Vấn, mà căn bản bọn họ cũng không có ý định truy đuổi, bọn họ chỉ cần canh giữ ở nơi giam cầm này không để cho Mạc Vấn tra rõ tình huống bên trong, thì chắc chắn hắn sẽ không rời khỏi đây.
"Tuyệt Tình Tử không phải do ta giết, Cửu Long đỉnh cũng không phải do ta lấy." Mạc Vấn bình tĩnh nhìn mọi người bên dưới, mặc dù hắn biểu hiện bình tĩnh, ngôn ngữ bình hòa, nhưng trong lòng không hề yên tĩnh như bề ngoài, hắn chuẩn bị nỗ lực cuối cùng để hòa giải với đối phương.
"Tọa kỵ Sương Điệp không phải do ngươi giết, Phùng Đoái Bình không phải bị ngươi đả thương ư?" Xích Dương Tử trả lời.
"Đó là vì ta muốn thoát khỏi quý phái đuổi theo nên không cẩn thận lỡ tay." Mạc Vấn nói.
Lời này vừa nói ra, Xích Dương Tử đã hừ lạnh, còn những người khác thì tức giận rối rít mắng Mạc Vấn dối trá.
"Chắc hẳn chư vị đã biết ta đang làm gì, ta và vợ vi phạm giáo quy của Thượng Thanh, vợ ta bị thượng tiên của bản phái nhốt lại, ta muốn đi tìm nàng trước, thời gian có hạn, ta chỉ có ba tháng, ta còn phải tìm kiếm hơn bốn mươi nơi giam cầm nữa, bần đạo nóng lòng đi đường cho nên mới gửi gắm Cửu Long đỉnh cho Tuyệt Tình đạo trưởng, cũng bởi vì thế cho nên mới tránh né." Mạc Vấn giải thích nguyên do với mọi người.
Mạc Vấn biết dựa vào những lời này đối phương sẽ không để hắn ung dung chạy đi, nhưng hắn không nghĩ tới sẽ đổi lại những lời khinh bỉ chửi rủa và vẻ mặt chán ghét như muốn nôn mửa của bọn họ.
"Lần này ta nói chuyện với các vị, trước hết là muốn thỉnh cầu chư vị giơ cao đánh khẽ, để ta đi tìm vợ mình trước, dù tìm được hay không, sau chuyện này nhất định ta sẽ đến Ngọc Thanh phái trợ giúp chư vị truy tìm hung thử sát hại Tuyệt Tình Tử và tung tích Cửu Long đỉnh." Mạc Vấn nói.
"Ngươi biết rõ chúng ta sẽ không tin tưởng ngươi, cần gì phải tốn công vô ích." Xích Dương Tử nhăn mày căm tức.
"Ta không hạ sát thủ với chư vị, bởi vì bần đạo quả thật có hiềm nghi giết người, cũng là bởi vì ban đầu gặp mặt không có đổ oan cho bần đạo, nhưng thời gian của ta không còn nhiều, nếu không nhanh chóng tìm được vợ, ta lo nàng sẽ chết vì đói mất, thỉnh cầu chân nhân cho ta một tháng tìm kiếm, bần đạo nhất định sẽ ghi tạc đạo nghĩa Ngọc Thanh, tuyệt sẽ không nuốt lời." Mạc Vấn hạ mình tới cực điểm.
"Ngươi làm ra chuyện kinh tởm khiến nhân thần công phẫn (người và thần tức giận), chẳng những không biết hối cải, ngược lại còn nói oai phong lẫm liệt, đủ thấy ngươi bỉ ổi vô liêm sỉ." Xích Dương Tử một mực chửi rủa Mạc Vấn, trong lòng giận dữ nói tiếp, "Ngươi tiếp tay cho giặc, đã sớm tiếng xấu đồn xa, nếu ngươi không được sư trưởng môn phái dạy dỗ, vậy thì để Ngọc Thanh phái chúng ta trừng phạt giúp."
"Ta mà có tâm địa bỉ ổi, thì sẽ không để lại lương khô cho cặp song sinh, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội làm Triệu Linh Phi trọng thương, càng sẽ luôn không làm tổn thương đến tính mạng người của quý phái." Mạc Vấn lắc đầu thở dài.
Lời giải thích của Mạc Vấn như vậy, Xích Dương tử lại nghe hết sức chói tai, lão giận dữ nói, "Ý ngươi muốn nói bần đạo phải cảm ơn ngươi vì đã hạ thủ lưu tình?"
"Chân nhân hiểu lầm rồi, bần đạo không hề có ý nghĩ này, trên người bần đạo có mang theo một chiếc đan đỉnh của vợ, cũng là vật thần dị, bần đạo nguyện ý đem nó lưu lại với quý phái làm tín vật, sau chuyện này nhất định sẽ đến Ngọc Thanh phái trợ giúp quý phái tra tìm hung thủ." Mạc Vấn nói.
"Miệng lưỡi giỏi lắm, định trêu đùa ai chứ, ngươi nghĩ bần đạo là con nít ba tuổi sao, nếu như ngươi thật sự có thành ý, thì lưu lại Thiên Lang Hào và Phá Hồn Đao bên hông ngươi để làm tín vật." Xích Dương Tử cao giọng nói, chuyện Mạc Vấn có Thần Khí vẽ bùa Thiên Lang Hào là điều ai ai cũng biết.
Mạc Vấn nghe vậy cau mày không nói tiếng nào, Thiên Lang Hào quan hệ đến sinh tử tồn vong của A Cửu, không có Thiên Lang Hào, hắn không thể nắm chắc sẽ mang thức ăn tới được nơi giam cầm cho nàng, vật này không có khả năng dùng để cầm cố. Ngược lại, Hắc Đao thì có thể cho đối phương, nhưng chỉ đưa nó cho đối phương cũng vô dụng. Sở dĩ đối phương nhận định hắn chính là hung thủ giết người, nguyên nhân rất lớn do hồn phách của Tuyệt Tình Tử đã bị người tiêu diệt, mà Hắc Đao bên hông hắn vừa vặn lại có khả năng tiêu diệt hồn phách.
Xích Dương Tử thấy Mạc Vấn im lặng không nói, càng cho là mình phán đoán chính xác, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía nhà cỏ.
"Xích Dương chân nhân xin dừng bước." Mạc Vấn cao giọng gọi lại Xích Dương con, "Phụ mẫu của bần đạo đều đã mất, trên người không còn ràng buộc gì nữa, việc duy nhất để tâm hiện giờ là người vợ còn đang gặp nạn chịu khổ, vì cứu mạng nàng, bần đạo có thể làm bất cứ điều gì, nếu quý phái vẫn cứ cản trở ta tìm cách cứu viện, đúng là ngu xuẩn."
Xích Dương Tử nghe ngôn ngữ cương quyết của Mạc Vấn, tức giận quay đầu, "Ngươi dám uy hiếp Ngọc Thanh phái?"
"Thành kiến của các ngươi với bần đạo quá sâu, tâm trí con người luôn tồn tại ý niệm nghi ngờ người bên cạnh, bất kể bần đạo có làm gì, dưới con mắt của các ngươi đều là đang diễn trò lừa gạt. Vợ gặp kiếp nạn, trong lòng bần đạo rất đau khổ, một mực cố gắng kìm nén, từ đầu đến cuối vẫn không dám quên bổn phận của đạo nhân, nhưng quý phái ngăn trở ta tìm vợ, thời gian lại ngày càng gấp rút, bần đạo sắp không khống chế được lòng mình, ác niệm trong lòng sắp thoát khỏi giam cầm mà thoát ra..."
Mạc Vấn còn chưa nói xong, năm đạo nhân trên không trung đã cướp lời, "Ngươi và súc sinh làm ra chuyện đáng ghê tởm, vốn đã khiến chúng ta cực kỳ buồn nôn, nay lại còn ở đây làm bộ làm tịch, Thượng Thanh Tông làm sao có thể nhận loại người ghê tởm như ngươi được chứ."
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu cười khổ, "Nếu vợ ta bị giam cầm ở đây, các ngươi sẽ không cùng bần đạo lãng phí miệng lưỡi như vậy, cho nên có thể thấy nơi giam cầm mà các ngươi đang chiếm đóng không có ai cả, bần đạo không cần đến xem nữa."
Nói đến đây, Mạc Vấn xiết chặt bọc quần áo trên người, "Lời đến đây là hết, hy vọng chư vị không chặn đường bần đạo nữa, quý phái lợi dụng lúc bần đạo nóng lòng tìm vợ, ở ngoài nơi giam cầm mai phục, hành động này chẳng khác nào nhân lúc người khác gặp khó khăn mà bỏ đá xuống giếng, ngẫm nghĩ lại cũng không phải quang minh lỗi lạc gì, nếu như chư vị còn tiếp tục làm khó bần đạo, thì hậu quả khó liệu."
"Cuồng đồ to gan, dám xem Ngọc Thanh ta như chốn không người ư?" Xích Dương Tử nghe lời nói của Mạc Vấn lập tức nổi xung, đạp đất bay lên cao, đứng trên không trung quát.
"Người sống trên đời chia ra thân – sơ (người thân và không thân), nếu cứ một mực lo lắng cho tính mạng của các ngươi thì vợ ta sẽ phải bỏ mạng, giữa các ngươi và vợ ta, không khó để lựa chọn, " Mạc Vấn xoay người bay về hướng tây, "Bần đạo đã nói hết tình hết nghĩa, bắt đầu từ hôm nay, ai ngăn cản ta, kẻ đó tất phải chết..."