Hai người căn bản không tin nên thế công của họ vẫn mạnh mẽ như cũ, không hề chậm lại.
Sau khi tránh né hai lần, Mạc Vấn đã thăm dò được tu vi của đối phương, đem hộp phù bỏ lại vào trong ngực, vung tay điểm huyệt cạnh xương hông của hai người. Hai người vô cùng tức giận vì bị phong ấn huyệt đạo, hai chân tê liệt mà ngã xuống đất.
Đạo nhân Tử khí đấu với nhau khác hoàn toàn với võ nhân đấu với nhau. Hai võ giả thực lực tương đương có khi phải đánh nhau mấy canh giờ, thậm chí cả ngày mới phân thắng bại, nhưng đạo nhân Tử khí lại không như thế. Chỉ cần tu vi cũng như thân pháp cao hơn đối phương thì sẽ chế ngự được đối phương nhanh chóng.
Sau khi ngã xuống đất, hai người nhìn Mạc Vấn một cách giận dữ. Mạc Vấn thấy hai người như vậy liền quay người vào trong hô, “Chủ quán, nhanh đem bánh hạt kê nóng ra đây, ta phải đi ngay.”
Mạc Vấn hô xong, chủ tiệm ở trong phòng liên tục nói, “Sẽ có liền đây, sẽ có liền đây.”
Hai người ngã xuống đất đều rất khó chịu. Tu vi linh khí của bọn họ đều không thua kém Mạc Vấn, nhưng thân pháp lại thấp hơn. Mạc Vấn không cho bọn hắn cơ hội so đấu linh khí thì đã dùng thân pháp ảo diệu hạ gục bọn hắn.
Tuy trong lòng rất giận, nhưng hai người cũng không mở miệng chửi rủa. Từ xưa đến nay đã có vô số lần luận võ tranh tài, có vô số người thắng và cũng vô số kẻ thua. Kẻ thắng thông minh luôn để lại mặt mũi cho người thua, không nhân cơ hội mà sỉ nhục. Người thua thông minh cũng sẽ không thẹn quá hoá giận mà chửi rủa, nếu không có khả năng sẽ bị đối phương ra tay nặng hơn. Tài nghệ không bằng người cũng không mất mặt, mất mặt nhất là đã thua lại còn kêu khóc om sòm.
Mạc Vấn chiến thắng xong cũng không ra vẻ cuồng vọng ta đây, mà đứng ở bên ngoài quầy hàng chờ bánh hạt kê. Đến khi chủ tiệm đem bánh ra, hắn lấy một cái túi sạch sẽ đựng bánh rồi mang trên lưng.
“Cửu Long đỉnh của Ngọc Thanh Tông không phải do bần đạo lấy, nhưng Ngọc Thanh Tông luôn tìm cách ngăn trở bần đạo tìm tiện nội (vợ), nên bần đạo mới phải nặng tay như vậy.” Mạc Vấn đưa tay lấy ra hộp phù, vẽ một hỏa phù rồi đốt, nói, “Đạo tịch của bần đạo vẫn còn đây, còn có Thiên Lang Hào, lúc cần thiết có thể vượt cấp vẽ Kim phù. Làm phiền hai vị nói với người của Thái Thanh Tông, bần đạo không muốn là địch với Thái Thanh, kính xin đạo hữu Thái Thanh không nên làm khó bần đạo.”
Hai người nghe thấy Mạc Vấn ăn nói lịch sự, tức giận đã giảm xuống, mà thay vào đó là sợ hãi. Bọn hắn sở dĩ dám đi tìm Mạc Vấn là bởi bọn hắn cho rằng Mạc Vấn đã bị lột bỏ đạo tịch nên không thể vẽ phù. Bây giờ phát hiện Mạc Vấn chẳng những có thể họa phù, mà còn Thượng Cổ Thần Khí Thiên Lang Hào nơi tay, không ai có thể địch nổi hắn.
Mạc Vấn bỏ hộp phù lại trong ngực, đi đến chỗ cửa sổ kéo đạo sĩ đầu to ra. Đạo sĩ kia lúc trước dùng sức quá mạnh nên đầu bị thương rất nặng, tới lúc này vẫn đang trợn mắt sùi bọt mép, chưa thể hoàn hồn.
“Ba vị đạo hữu lúc trước từng đi qua một khe núi ấm áp ở núi Côn Lôn?” Mạc Vấn nhíu mày nhìn đạo sĩ đầu to đang ngồi ở góc tường.
“Đúng thế, thì sao?” Một trong hai người mở miệng đáp.
“Trong con suối nơi khe núi kia có một con rắn lục rất độc. Các ngươi nhất định đã uống nước trong sơn cốc kia, lúc này đã trúng kịch độc.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra. Hai đạo sĩ này mặt còn không có biểu hiện lạ, nhưng đạo sĩ bị vỡ đầu khí tức bất ổn, độc tính đã hiện ra một chút.
Mạc Vấn dựa vào biểu hiện của hai người mà đoán rằng mình đã nói đúng, lại gần giải huyệt đạo cho họ, “Kịch độc của rắn lục không thuốc nào chữa được, chỉ có thể dùng đuôi rắn để trung hòa. Ba vị mau trở lại khe núi kia, tìm được con rắn xanh ấy thì lấy đuôi nó sắc thuốc uống.”
Huyệt đạo của hai người được giải, lập tức đứng thẳng dậy. Với lời của Mạc Vấn bọn họ bán tin bán nghi, chạy lại đỡ đạo sĩ đầu to dậy, xem xét vết thương của gã.
“Nọc độc của rắn lục rất nguy hiểm. Người bình thường không sống qua nổi một canh giờ, dù là đạo nhân đã vượt qua Thiên kiếp cũng không chịu được quá lâu.” Mạc Vấn lại nói tiếp. Hắn không có ý hóa thù thành bạn với Thái Thanh Tông, nhưng vẫn muốn nhắc nhở ba người để bảo vệ tính mạng cho họ. Chứ nếu họ chết thì hắn lại phải chịu tiếng oan.
Ba đạo nhân kia nghe vậy cũng không nhúc nhích. Hai người đều không có dấu hiệu trúng độc, nếu Mạc Vấn lừa bọn họ uống đuôi rắn ngâm nước chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói già nua, “Còn không đi mau, hắn muốn giết bọn ngươi thì không cần phải nghĩ kế.”
Nghe được tiếng nói, ba người trong tiệm đều nhìn về phía cửa, nhưng chẳng thấy có ai ở ngoài cửa cả.
“Người mới đến là ai?” Một đạo nhân hỏi, vẻ nghi ngờ.
“Sư phụ bọn ngươi, Cố Thành Lâm cũng phải gọi bần đạo một tiếng sư thúc đó. Các ngươi đem Minh Thanh Tử đi tìm con rắn lục nhanh, việc nơi này để ta xử lí.” Một cái bàn bị đổ gần cửa chính tự động dịch ra.
“Là vị tiền bối ở phía sau sơn môn!” Hai người nghe thế liền tỏ vẻ vui mừng, vâng dạ một câu rồi đem đạo sĩ đầu to đi nhanh ra ngoài. Lúc đi ngang qua Mạc Vấn, hai người quay đầu nhìn, ánh mắt rất phức tạp, có chút hả hê, có vài phần oán hận, lại có một tia cảm kích.
“Phúc sinh Vô lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử hữu lễ.” Trầm ngâm một chút, Mạc Vấn liền chắp tay hành lễ về hướng tây bắc. Dù không thể thấy thân hình đối phương, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được Nguyên thần của vị này. Đối phương tuy không phải Tiên nhân, nhưng đã tu luyện Tử khí đến mức tận cùng, nếu không cũng không thể dùng được pháp thuật “Nguyên thần xuất khiếu” này.
“Ngộ Chân Tử hoàn lễ.” Âm thanh từ hường tây bắc truyền đến.
Mạc Vấn nghe thế nhíu mày. “Ngộ” là bối phận chính thống của Đạo gia, các tông trong Tam Thanh đều có dùng, Thái Thanh Tông bối phận theo thứ tự gồm các chữ “Thanh Tĩnh Thông Huyền Hóa, Thể Tính Ngộ Thành Minh.”. Người này là đồng lứa với sư thúc tổ của ba đạo sĩ kia, ba người kia tuổi tầm bốn mươi, lão lại trên họ hai hàng, vậy thì ít nhất đã phải trăm tuổi rồi.
“Chuyện của Ngọc Thanh Tông là do ngươi làm?” Người mới đến kéo một cái ghế ra, ngồi xuống.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu nhẹ. Ngộ Chân Tử kéo ghế ngồi xuống biểu hiện thái đọ hiền lành, nhưng hắn không thể không đề phòng đối phương trở mặt. Người này dù tu luyện tu đã đến cực hạn, nhưng Nguyên thần xuất khiếu chỉ chứa được bảy thành tu vi của bản thân, nếu hắn liều mạng vẫn có thể thắng.
“Có thể cho bần đạo biết nguyên do không?” Âm thanh của đối phương rất bình thản.
Mạc Vấn nghe vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Đối phương không nghe lời nói của một bên Ngọc Thanh Tông, đây mới là thái độ công bằng, hắn liền sinh ra cảm tình. Mạc Vấn bước tới quầy hàng, cầm ấm nước rót cho Ngộ Chân Tử một chén nước, hai tay kính mời. Trong hư không, một bàn tay vô hình đón lấy, cảm tạ rồi đặt lên bàn.
Mạc Vấn biết Nguyên thần không thể ăn uống, hành động này chỉ để biểu thị thái độ của mình. Mời trà xong, Mạc Vấn kể lại hết mọi chuyện, dù Ngộ Chân Tử tu vi không quá cao, nhưng khí độ của người này làm hắn bị thuyết phục, đây mới thật là bậc trưởng lão.
Mạc Vấn nói xong, Ngộ Chân Tử trầm ngâm rất lâu, Mạc Vấn không thấy được người, nhưng hắn có thể thấy chén trà trên bàn bị xoay đi, xoay lại, tự nhiên hiểu là Ngộ Chân Tử đang suy nghĩ.
Thật lâu sau, Ngộ Chân Tử nói, “Cửu Long Đỉnh chính là bảo vật quý của Ngọc Thanh, Xích Dương Tử vô cùng quan tâm nên làm việc khó tránh khỏi vội vàng. Ngươi nóng lòng tìm lệnh chính (vợ), làm việc cũng sẽ dễ hấp tấp, nóng vội. Bây giờ, ngươi đã gây sai lầm, Ngọc Thanh Tông đã có hơn mười người tàn tật, sẽ không chịu từ bỏ chuyện này đâu.”
Mạc Vấn nghe thế, lắc đầu thở dài. Ngộ Chân Tử dùng từ “lệnh chính” để gọi A Cửu khiến hắn cực kỳ cảm động. Hơn nữa Ngộ Chân Tử nói rất công bằng, hắn lại cảm nhận được sự khoan dung độ lượng của vị tiền bối này.
“Ngươi bây giờ muốn đi về đâu?” Ngộ Chân Tử hỏi.
“Phương bắc.” Mạc Vấn đáp.
“Bần đạo tin ngươi không phải kẻ tàn nhẫn hiếu sát, nhưng Tam Thanh đồng khí liên chi (cùng nguồn gốc), việc này Thái Thanh Tông khó mà ngồi yên. Bần đạo sẽ dẫn người của Thái Thanh Tông về hướng nam, để không làm khó ngươi.” Ngộ Chân Tử nói.
“Đa tạ chân nhân.” Mạc Vấn khom người hành lễ.
“Ngươi chớ có mừng vội. Thái Thanh Tông không đối đầu với ngươi thì còn có Ngọc Thanh cùng Thượng Thanh. Ngọc Thanh Tông là bên bị hại, cực kì muốn báo thù, đã mời mấy vị cao nhân ẩn thế chỉ chờ phi thăng ra mặt. Thượng Thanh tông thì muốn nhanh chóng thanh lý môn hộ, nghe nói đã mời mấy đồng môn cùng học với ngươi ra rồi, con đường sau này sẽ khó đi lắm đó.” Ngộ Chân Tử nói đến đây thì đứng dậy, chiếc ghế phía sau lùi đi nửa xích.
“Đa tạ chân nhân. Hậu ý của chân nhân, Thiên Khu Tử xin khắc ghi trong tâm khảm.” Mạc Vấn lại nói lời cảm ơn.
“Đánh bị thương nhiều người như vậy, ngươi định kết thúc chuyện này thế nào? Nếu có tìm được lệnh chính, ngươi sẽ cứu nàng ta ra sao? Thanh niên thời nay thật quá bộp chộp rồi, ài…” Tiếng thở dài biến mất ở ngoài cửa.
Ngộ Chân Tử vừa đi, Mạc Vấn lấy tiền ra bồi thường chỗ bàn ghế hỏng hóc, nhận lương khô rồi lặng lẽ ăn. Ngộ Chân Tử đức độ làm hắn cảm thấy trên đời này vẫn còn có thể giải thích và thứ tha, những ý định tàn nhẫn trong lòng dần giảm bớt. Nhưng lời của Ngộ Chân Tử cũng làm hắn rất lo âu, hắn không muốn đồng môn phải tương tàn. Nhưng trước kia khi nhậm chức Hộ quốc Chân nhân của nước Triệu hắn đã trở mặt với Dạ Tiêu Diêu và Bách Lý Cuồng Phong. Tình cũ lúc học nghệ đã hầu như mất hết, nếu gặp nhau lần nữa, hai bên cũng sẽ không nể tình.
Trong lúc đi, Mạc Vấn vẫn suy nghĩ xem Dạ Tiêu Diêu và mọi người có ra mặt đối địch với hắn không, sau khi cân nhắc, hắn khẳng định là có. Có ba nguyên nhân, một là bọn họ xem việc hắn đảm nhiệm chức Hộ quốc Chân nhân nước Triệu, dẫn binh phạt Bắc và làm thương hơn mười người của Ngọc Thanh là sai.
Hai là, đám Dạ Tiêu Diêu đã cùng học nghệ với hắn, biết rõ lai lịch của hắn, mà cũng chỉ có những người tài giỏi này mới ngăn cản hắn được. Với việc này, bọn họ sẽ nghĩ là trừ gian diệt ác, mặc kệ người đó là ai.
Ba là, lần trước lúc gặp bọn họ, họ còn chưa vượt qua Thiên Kiếp nên chịu thua dưới tay hắn. Bây giờ, bọn họ hẳn đã độ kiếp nhập Tử, thực lực song phương đã rút ngắn lại, bọn họ hẳn rất muốn phục thù.
Bởi lúc trước đi đến Thân Độc lãng phí quá nhiều thời gian, giờ chỉ còn lại gần hai mươi ngày, rời khỏi thị trấn nhỏ nơi biên giới, Mạc Vấn nhanh chóng tiến về phía Đông. Cẩn thận hai ngày, không có gì nguy hiểm. Lúc cách chỗ giam cầm thứ tám khoảng năm trặm dặm, hắn bỗng cảm nhận được Lão Ngũ đang đốt phù gọi mình. Ngưng thần cảm giác được vị trí là ở Tây thành cách đây hơn ngàn dặm phía Đông Nam, đó là nơi hắn và Lão Ngũ ước định gặp nhau lúc trước. Hẳn là Lão Ngũ đã tìm hết mấy chỗ giam cầm phía nam, giờ đang ở Tây thành chờ hắn.
Biết Lão Ngũ gọi, Mạc Vấn cũng không xuôi nam ngay mà đi đến chỗ giam cầm thứ tám. Chỗ giam cầm này cũng ở trong núi, cách chỗ giam cầm chừng trăm dặm, hắn dừng lại cảm giác. Xác định đối phương không bố trí dị loại ở đó, hắn liền thận trọng tiến tới. Tới bên ngoài chỗ giam cầm, hắn nhíu chặt lông mày, có người đang ngồi đợi bên ngoài chỗ giam cầm.
Có người ngồi chờ hắn cũng không ngạc nhiên, làm hắn ngoài ý muốn là người ngồi xổm chờ đợi không phải là đạo nhân, mà hơn mười tăng ni đầu trọc.
Nhìn thấy người đợi không phải là đồng đạo, Mạc Vấn cũng bớt đi cố kị, hiện thân tới gần chỗ giam cầm. Những tăng ni này thấy hắn đến gần, hô hoán lên rồi lao về phía hắn. “Đừng để cho ác đạo chạy.”; “Giết hắn để báo thù cho Vô Danh đại sư.”; “Chính hắn đã phế tu vi của Hưng Vân đại sư.”
Nghe được tiếng hô của tăng ni, Mạc Vấn thầm kinh hãi. Điều họ vừa nói chính là việc hắn năm đó ở trong quân đã bứt ra xuôi Nam, giúp Chu quý nhân giết và phế đi ba người tham gia tuyển Quốc sư. Việc này hắn làm vô cùng ổn thỏa, che dấu kín kẽ. Ngày đó hắn còn đeo khăn che mặt, người ngoài chắc chắn không thể biết hắn làm ra, trừ phi có người cố ý tiết lộ cho bọn hắn, mà biết rõ việc này chỉ có ba người….