Hình phạt tự cung bắt đầu có từ thời Ân Thương, lịch sử còn gọi là hình phạt “Thứ tử” (hình phạt đau đớn chỉ sau cái chết), người đời sau thường gọi là thiến, là hình phạt cắt bỏ bộ phận sinh dục của đàn ông.
Tên tướng quân kia nghe Mạc Vấn nói xong, tức thì mặt xám như tro tàn, ngồi trên ngựa há miệng trợn mắt sững sờ, ngẩn ra một lúc rồi đảo mắt nhìn quanh, sau một hồi cân nhắc tính mạng với mặt mũi thì vẫn là tính mạng quan trọng hơn, gã vội vàng nhảy xuống ngựa quỳ xuống đất thưa, "Tiểu nhân có mắt không tròng, không biết chân nhân hạc giá đến đây, lúc nãy mới có mấy lời lỗ mãng xúc phạm, mong chân nhân nể tình Lưu Chân nhân mà tha cho bọn thuộc hạ." Nói xong, gã liền dập đầu liên tục xuống đất như giã tỏi.
Gã tướng quân tên là Lưu Hùng, là chỉ huy đám quân đi cướp bóc này, đám quân sĩ thấy chủ tướng bị mất mặt như thế, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, vây quanh xì xào bàn tán. Lưu Hùng thấy vậy nghiêng đầu quát, "Các ngươi đúng là lũ nô tài mắt mù, còn không hạ vũ khí xuống cầu xin Mạc Chân nhân tha mạng? Mạc Chân nhân cùng Hộ Quốc Chân Nhân nước chúng ta là đồng môn, nhưng pháp thuật thông thiên, đã từng trảm Long giết Hổ, các ngươi còn không mau quỳ lạy?"
Câu này của Lưu Hùng nhìn qua như là a dua nịnh hót, nhưng thực chất là tự gỡ gạc lại mặt mũi cho mình, nếu không tôn Mạc Vấn lên bậc thần tiên như vậy thì mấy trăm thuộc hạ liền sẽ không coi gã ra gì nữa. Ngoài ra cũng chỉ có đem Mạc Vấn nâng lên thật cao, mới có thể khiến Mạc Vấn vì ngại thân phận mà thôi không phạt gã tự thiến nữa.
Bị Lưu Hùng quát, mấy trăm quân sĩ toàn bộ quỳ xuống, đồng thanh hô "Chân nhân tha mạng."
Hành động này của Lưu Hùng quả thật đã đạt được mục đích, Mạc Vấn trước nay vẫn luôn bao dung với những kẻ sợ chết xin tha, bởi vì đây vốn là bản năng của người. Còn loại hắn chán ghét là những kẻ rõ ràng sợ muốn chết mà vẫn còn cứng rắn ra vẻ hảo hán ta đây, Lưu Hùng quỳ xuống cầu xin thế này ngược lại khiến Mạc Vấn không đành lòng hạ thủ.
"Các ngươi đi chuyến này là phụng mệnh làm việc?" Mạc Vấn hỏi.
"Dạ dạ, Chân nhân minh giám, triều đình đã mấy tháng nay không vận chuyển lương thảo đến vùng biên ải phía Tây rồi. Quân đội coi giữ nơi đó đã sớm cạn lương thực nhiều ngày, Thượng tướng quân không biết làm sao, chỉ đành phải phái bọn ta đi xuống phía nam tìm chút đồ ăn, chân nhân nếu đã ở đây thì hết thảy mọi sự đều do ngài làm chủ." Lưu Hùng thấy có đường sống lập tức bám lấy.
"Những cô gái này tới từ nơi nào?" Mạc Vấn thu kiếm trở vào bao.
"Phía Đông Bắc nước Triệu, cách nơi này bốn trăm dặm." Lưu Hùng thấy Mạc Vấn đã thu hồi trường kiếm thì thở dài một hơi.
"Người nhà các nàng ấy đâu?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Đều…đều …đã bị giết rồi ạ." Lưu Hùng vốn đã yên tâm lại một lần nữa thấp thỏm lo sợ.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày, giờ đang thời loạn lạc, lại gặp phải thiên tai, phụ nữ là phái yếu, không người đàn ông bảo vệ thì các nàng khó mà sinh tồn được, mà nay người nhà các nàng đã bị giết hết, thì cho dù hôm nay có để các nàng chạy thoát thì ngày sau cũng chỉ còn con đường chết mà thôi. Nhưng nếu cứ khoanh tay đứng nhìn, thì chờ đón các nàng phía trước khẳng định không phải ăn ngon mặc đẹp.
Ngắn ngủi trầm ngâm một hồi, rốt cuộc Mạc Vấn đưa ra một quyết định tàn nhẫn, "Những phụ nữ này giao cho các ngươi mang đi, xử trí như thế nào tùy các ngươi cân nhắc, có điều phải cho họ ăn uống đầy đủ, không thể hành hạ đến chết."
Mạc Vấn vừa nói ra, phía sau lưng lập tức truyền tới một tràng tiếng kêu cứu, Vô Danh cũng níu hắn vạt áo. Mạc Vấn biết Vô Danh kcó ý gì, quay đầu lại nhìn nó nói, "Các nàng ấy nay đã không còn nhà để về, như thế này không biết chừng còn có đường sống."
"Chân nhân ngài yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ tìm nhà tốt nhất cho các nàng, chân nhân còn gì phân phó không?" Lưu Hùng định đứng dậy nhưng lại không dám.
"Chủ tớ hai người này hãy để ta dẫn đi." Mạc Vấn chỉ vào cô gái áo đỏ cùng nha hoàn của nàng.
"Được được được, nếu chân nhân muốn, thì có thể lấy hai mươi cô cũng được." Lưu Hùng tự nghĩ tính mạng đã giữ được, rốt cuộc đứng lên.
"Còn một việc nữa." Mạc Vấn bỗng dưng nghĩ tới một chuyện.
Lưu Hùng vừa nghe đã lật đật quỳ lại xuống, "Chân nhân còn có gì phân phó?"
"Ngươi bố trí thỏa đáng cho các nàng xong hãy trở về kinh đô một chuyến, đến Tư Đồ phủ nhờ bọn họ giúp bần đạo tìm một vị Phiên Tăng Tây Vực, người này đã hơn bảy mươi tuổi, tướng mạo cao lớn giống người ngoại tộc, cách đây mười năm bần đạo đã chỉ đường cho người này đi nước Lương, chuyện này cũng có thể tấu lên Hoàng đế nước ngươi, ban lệnh khắp cả nước ra sức truy tìm, nếu là tìm ra nhất định sẽ có hậu tạ, một tháng sau bần đạo sẽ đến Tư Đồ phủ." Mạc Vấn nói.
Lưu Hùng nghe vậy mặt lộ vẻ khó xử, "Chân nhân có điều không biết, Lưu chân nhân..."
"Chuyện Lưu Thiếu Khanh giết tăng ni bần đạo đã nghe Bành Bỉnh Tuyền nói qua, các ngươi cứ cố hết sức tìm là được, nếu tìm được bần đạo sẽ có báo đáp, nếu không tìm được bần đạo cũng sẽ không trách tội các ngươi." Mạc Vấn nói.
"Được được được, chân nhân ngài yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Lưu Hùng luôn miệng đáp ứng.
"Mang cho chúng ta một chiếc xe ngựa." Mạc Vấn khoát tay bảo Lưu Hùng.
Lưu Hùng nghe vậy vội vàng sai người dắt tới một chiếc xe ngựa, Mạc Vấn chỉ vào đám phụ nữ rồi hỏi cô gái áo đỏ, lúc này còn đang chưa hết kinh ngạc, "Trong này có người cô quen biết không?"
Cô gái kinh sợ lắc đầu, Mạc Vấn nghe vậy gật đầu rồi dắt ngựa đi, lại nhìn cô gái áo đỏ một cái, cô gái hiểu ý, cùng nha hoàn ngồi lên xe ngựa.
Những phụ nữ kia mắt thấy Mạc Vấn không cứu được mình thì kêu khóc thảm thiết vây quanh xe ngựa, Lưu Hùng ra lệnh một tiếng, chúng binh lính hô nhau mà lên đem các nàng trở về.
Mạc Vấn thấy vậy quay đầu lại ngoắc tay với Lưu Hùng, người sau khom người tiến lên, "Chân nhân còn có gì phân phó?"
Mạc Vấn chỉ quay đầu liếc nhìn cô gái áo đỏ, Lưu Hùng hiểu chuyện, lập tức quỳ xuống luôn miệng xin nàng tha lỗi. Cô gái chỉ quay đầu sang một bên, không hề nhìn gã.
Mạc Vấn cũng không đợi thêm nữa, dắt ngựa đi về hướng Nam.
"Sư phụ, thật sự cứ để các nàng như vậy sao?" Vô Danh nhìn những người phụ nữ đang tuyệt vọng gào thét phía sau.
"Cho dù có cứu các nàng thì các nàng cũng không còn chỗ để đi, sớm muộn cũng sẽ mất mạng trong tay giặc cướp hoặc thú rừng thôi." Mạc Vấn lắc đầu nói nói.
Trên xe cô gái áo đỏ một lần nữa cám ơn Mạc Vấn: "Dân nữ Tần Vân vạn lần cảm tạ chân nhân đã cứu giúp".
"Tần cô nương, cô bị bọn họ bắt đúng vào ngày cưới sao?" Mạc Vấn dắt ngựa chậm rãi bước về phía trước.
"Vâng." Tần Vân cúi đầu đáp.
"Đã bái đường chưa?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Chưa, đoàn rước đi được nửa đường thì gặp phải bọn chúng." Tần Vân cúi đầu khẽ đáp.
"Chồng chưa cưới của cô còn sống chứ?" Mạc Vấn hỏi lại.
"Ta không biết." Tần Vân lắc đầu.
"Để bần đạo đưa cô trở về quê." Mạc Vấn nói.
"Đại ân đại đức của ân nhân, dân nữ không biết phải lấy gì báo đáp." Tần Vân cúi người nói nhỏ.
"Không cần." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu.
Trong đêm tối Mạc Vấn dắt ngựa bước đi, Tần Vân cùng nha hoàn ngồi trên xe, đi theo bên cạnh là Vô Danh.
Cả đêm Mạc Vấn chỉ đi đường, không nói gì cũng không quay đầu lại, muốn tu hành cần hiểu rõ đạo Âm Dương, nhìn thẳng vào chân tướng, nhưng tối nay hắn đã làm chuyện lừa mình dối người, dù đang cứu Tần Vân nhưng giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ rằng mình đang cứu Lâm Nhược Trần, mang nàng cùng nha hoàn và lão Ngũ trở về huyện Tây Dương, thực tế chuyện này chưa bao giờ xảy ra, nhưng chẳng hiểu sao cảnh tượng ấy luôn xuất hiện trong đầu hắn.
Sáng sớm hôm sau, nha hoàn lên tiếng thỉnh cầu dừng xe, Mạc Vấn dừng lại, nha hoàn cùng Tần Vân xuống xe đi vệ sinh.
"Sư phụ, uống chút nước đi." Vô Danh đem túi nước đưa cho Mạc Vấn vẫn đang một mực nắm dây cương ngựa.
"Đưa cho các nàng ấy đi." Mạc Vấn lắc đầu nói nói.
"Sư phụ, người không có chuyện gì chứ?" Vô Danh e dè hỏi, từ khi nhìn thấy cô gái đến nay, cử chỉ của Mạc Vấn đều rất cổ quái.
Mạc Vấn chỉ lắc đầu không trả lời.
Sau khi Tần Vân cùng nha hoàn trở về, Vô Danh đem cho các nàng lương khô và nước, Mạc Vấn tháo càng xe xuống, dắt ngựa đi trước tìm nguồn nước.
Đến một bãi cỏ, Mạc Vấn thả ngựa ra cho nó tự do ăn cỏ, bản thân thì ngồi xuống bên đường ngẩn người nhìn xa xăm.
Tần Vân muốn bắt chuyện với Mạc Vấn, nhưng nàng cũng không biết nên mở miệng thế nào, nàng mặc dù không biết Mạc Vấn là ai nhưng lại biết hắn là một nhân vật rất lợi hại, thêm với lúc trước Mạc Vấn giết nhiều quân lính như vậy mà không hề chớp mắt một cái, nàng lại càng không dám tùy ý trò chuyện với hắn.
"Nhà cô làm nghề gì?" Cuối cùng vẫn Mạc Vấn chủ động mở miệng trước.
"Cha tôi là trưởng thôn Liễu Lâm Trấn, nhà có chút ruộng đất." Tần Vân vội vàng đáp.
"Cô có chị không?" Mạc Vấn lại hỏi.
Tần Vân nghe vậy hơi ngạc nhiên, không biết Mạc Vấn hỏi vậy là ý gì, hơi ngập ngừng rồi sau lên tiếng nói, "Không có, ta là trưởng nữ trong nhà, dưới có hai người em trai."
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, tình huống của Tần Vân không giống Lâm Nhược Trần, nhà Lâm Nhược Trần là tiệm bán tơ lụa, nàng là thứ nữ trong nhà.
Mạc Vấn hỏi thêm mấy vấn đề rồi không nói gì nữa, nếu như A Cửu ở bên cạnh hắn, nhất định nàng sẽ có thể dần dần xoa dịu vết thương trong lòng hắn, nhưng A Cửu ra đi quá sớm. Nếu đổi lại là người thường, theo thời gian trôi đi cũng có thể sẽ quên những chuyện này, nhưng Mạc Vấn không thể quên, những chuyện ngày xưa hắn đều nhớ rất rõ ràng, cộng thêm với bình thường rất ít khi hắn chủ động đi tiếp xúc với phụ nữ, cho nên sau khi A Cửu phi thăng hắn thường hay đồng cảm với những người phụ nữ bất hạnh ngang trái.
Nghỉ ngơi nửa giờ, Mạc Vấn lại dắt ngữa lên đường.
Sau giờ ngọ, có một đám cướp từ bên đường lao ra định chặn xe ngựa, không đợi Mạc Vấn phân phó, Vô Danh liền xông lên phía trước đánh bọn chúng bỏ chạy. Sáng sớm hôm sau lại gặp phải mấy con sói đói, Vô Danh lại ra tay nữa, đánh đuổi chúng đi.
Đến tối ngày thứ ba, Mạc Vấn theo chỉ dẫn của Tần Vân tới được Liễu Lâm trấn, Liễu Lâm trấn không bị binh lính nước Lương quấy nhiễu, nơi Tần Vân bị đám lính nước Lương bắt đi là ở Bạch Thạch trấn phía Tây Bắc của Liễu Lâm trấn.
Bởi vì sắc trời đã tối, trong trấn cũng không ai nhìn thấy người ngồi trên xe là ai, tới cửa nhà Tần gia, nha hoàn đỡ Tần Vân xuống xe rồi chạy đi gõ cửa. Con gái xuất giá nửa đường bị người ta bắt đi, cả nhà Tần gia lúc này đang chìm trong đau thương, nghe tiếng nha hoàn xong chủ nhà liền tự mình chạy tới mở cửa, thấy con gái vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt, vừa kinh sợ vừa vui mừng, hai cha con ôm nhau mà khóc.
"Ân nhân, xin dừng bước." Tần Vân thôi khóc, gọi lại hai thầy trò đang xoay người muốn đi.
Mạc Vấn dừng bước quay lại, Tần Vân kéo cha mẹ mình bước nhanh về phía hắn, "Thưa cha mẹ, vị này chính là ân nhân cứu mạng của con gái, nếu không phải nhờ ân nhân cứu giúp thì con lúc này đã bị người ta làm nhục rồi."
Vợ chồng Tần thị nghe Tần Vân nói thế, biết con gái mình vẫn còn chưa mất trinh, vội vàng quỳ sụp xuống đất tạ ơn Mạc Vấn.
Mạc Vấn đỡ hai người dậy, "Tiện tay mà làm thôi, hai vị không cần đa lễ."
"Ân nhân xin mời vào bên trong dùng trà." Tần trưởng thôn kéo Mạc Vấn vào trong nhà.
Vô Danh thấy Mạc Vấn có ý cự tuyệt, vội vàng ở bên cạnh nói, "Sư phụ, con khát nước."
Mạc Vấn nghe vậy, biết từ chối không tiện, bèn theo Tần trưởng thôn vào nhà.
Hai người tiến vào phòng chính ngồi vào chỗ của mình, nước trà còn chưa tới, tiền thù đã dâng lên trước.
"Đạo trưởng, đây là hai trăm lượng bạc trắng gọi là chút thành ý, xin tặng đạo trưởng coi như lộ phí." Tần trưởng thôn hai tay đưa lên.
"Ta mang theo tiền rồi." Mạc Vấn khoát tay.
"Chẳng may năm nay lại mất mùa..."
"Ta cũng không phải ngại ít, ông hãy thu lại đi." Mạc Vấn ngắt lời đối phương.
Tần trưởng thôn nghe vậy trong lòng hơi run, vội vàng đổi câu chuyện, "Chồng chưa cưới của tiểu nữ nếu là biết được tiểu nữ bình an trở về..."
"Cha, người đang nói gì thế!" Tần Vân tỏ vẻ giận dử từ ngoài cửa đi vào, trong lúc hai bên nói chuyện nàng đã thay được quần áo, lần này nàng đích thân bưng nước trà tới cảm tạ.
"Con gái à, con nửa đường bị bắt, Trương công tử lòng như lửa đốt, nếu là biết con bình an trở về, nhất định nó sẽ cả đêm tới gặp." Tần trưởng thôn trấn an.
"Nếu hắn mà thật sự lòng như lửa đốt, thì ngày đó cũng sẽ không bỏ lại con một mình chạy thoát thân." Tần Vân cãi lại.
"Sư phụ, con bỗng nhiên không khát nữa, chúng ta đi thôi." Vô Danh không ưa lời Tần trưởng thôn chút nào, giục Mạc Vấn rời đi.
"Tiểu sư phụ, xin chờ chốc lát, nước trà cùng thức ăn rất nhanh sẽ chuẩn bị xong." Tần trưởng thôn lúng túng lưu khách lại.
"Tần cô nương, trước khi bần đạo cáo từ, ta xin có một chuyện muốn nhờ." Mạc Vấn nhìn Tần Vân.
"Bất kể ân nhân nhờ chuyện gì, Tần Vân không dám không nghe." Tần Vân bước nhanh về phía trước hai tay dâng trà.
Tần trưởng thôn nghe Tần Vân nói thế thì cả kinh thất sắc, đây hoàn toàn là ý đồ muốn “lấy thân báo đáp” mà.
Mạc Vấn giơ tay nhận lấy ly trà, "Tần cô nương lúc bị bắt vẫn mang theo đàn cổ, chắc hẳn thông hiểu âm luật, có thể xin cô đàn một khúc nhạc không?"
Tần trưởng thôn nghe vậy thở dài như trút được gánh nặng, Tần Vân nghe vậy mặt hơi lộ vẻ thất vọng, "Xin hỏi ngài muốn nghe khúc nào?"
Mạc Vấn vốn định bảo nàng đàn khúc “Phượng Cầu Hoàng”, nhưng lời định nói ra lại thôi, "Cô nương cứ tùy ý đi..."