Biên: argetlam7420
Dạ Tiêu Diêu đi rồi, lão Ngũ liền chạy tới hỏi, "Lão gia, hai người bọn họ tìm cậu có việc gì thế?"
Mạc Vấn biết là lão Ngũ lo lắng hắn bị hai người kia gây bất lợi, nên mới chưa có đi, liền mở miệng giải thích, "Lưu Thiếu Khanh đến đây để yêu cầu ta vẽ cho hắn Kim phù dùng để khắc chế Liễu Sanh. Còn Dạ Tiêu Diêu muốn ta gửi thư cho Chu quý nhân cùng Vương tướng quân, để thúc đẩy nước Tấn xuất binh chinh phạt phương Bắc.
"Lúc có việc gọi bọn họ hỗ trợ thì chẳng thấy bóng dáng đâu, vậy mà bọn họ có việc lại đến chỗ lão gia nhờ vả." Lão Ngũ bĩu môi nói. Trước kia gã ở Kiến Khang gặp nạn, Mạc Vấn bị vây, đi tìm người đến giúp, Lưu Dạ hai người đều không hỗ trợ, việc đó khiến gã một mực canh cánh trong lòng.
"Ngươi không đi cũng tốt, chúng ta lập tức lên đường." Mạc Vấn đứng dậy chỉnh đốn lại hành trang.
Lão Ngũ đưa tay vào túi, móc ra ngân lượng tùy thân. Vàng đã dùng hết rồi, chỉ còn lại một chút bạc vụn cùng vài đồng tiền lẻ," Lão gia, không đủ tiền để thanh toán đâu, ta sẽ trở về một chuyến a."
"Được rồi, ngươi đi sớm về sớm." Mạc Vấn gật nhẹ đầu. Lão Ngũ về lấy tiền có lẽ còn có dụng ý khác, chính là lúc trước hai người tại mấy hòn đảo trên biển hái được rất nhiều trái cây không biết tên, lão Ngũ có lưu lại một chút muốn cho Mộ Thanh cùng con gái nếm chút thức ăn tươi.
Lão Ngũ đáp ứng một tiếng rồi lập tức xoay người chạy đi. Mạc Vấn thu thập xong hành trang, liền ngồi khoanh chân niệm kinh Vãn Khóa.
Vào canh hai, phương Bắc truyền đến tiếng vó ngựa rầm rầm, nghe âm thanh có vẻ như là của rất nhiều kỵ binh tạo thành.
Làm cho Mạc Vấn không ngờ chính là tiếng vó ngựa tựa hồ như hướng chỗ hắn mà tới. Quả nhiên chẳng bao lâu sau ngoài cửa đã truyền tới âm thanh ghìm cương ngựa cùng tiếng giày chiến rơi xuống đất. Có giọng nói cấp lên " Công chúa, chính là chỗ nhà trọ này."
"Đứng ngoài cửa đợi." Là giọng nữ trả lời.
Mạc Vấn nghe thấy tiếng nói đột nhiên nhíu mày, đó là tiếng của Thạch Chân. Hắn lúc trước sở dĩ vội vã muốn rời đi cũng chính là bởi lo lắng ở lại quá lâu sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Mạc Vấn tuy muốn tránh né, nhưng chỉ thoáng nhíu mày rồi sau đó lại ngồi xếp bằng như cũ, cái gì phải đến sẽ đến, Thạch Chân đến cũng thật đúng lúc, hắn cũng đang có điều muốn hỏi nàng.
Chủ nhà trọ mấy ngày nay thật là đã chịu đủ mọi sự khổ cực. Từ việc nhà trọ có người chết, báo quan phủ đến thì lại gặp nha dịch ẩu đả, ba ngày làm pháp khiến lão muốn đi vệ sinh lại phải xách đèn theo, đến tối này thì nghe tin công chúa tới, thật là kinh hồn bạt vía, hoảng sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, không dám ho he tiếng nào.
"Hắn ở chỗ nào?" Thạch Chân đứng lại hỏi.
"Trên, trên phòng ở tầng hai." Chủ tiệm ấp úng trả lời.
Sau đó là âm thanh bước lên tầng, Mạc Vấn từ trong phòng nghe được rõ ràng, nhưng vẫn không đứng dậy. Lúc trước Thủy Lục Đạo Tràng quy mô rất lớn, nơi này lại cách Nghiệp Thành chỉ mấy trăm dặm, Dạ Tiêu Diêu cùng Lưu Thiếu Khanh còn có thể tìm đến, Thạch Chân đương nhiên cũng sẽ tìm được tới nơi này, chỉ không biết lý do nàng ấy tìm đến là gì?
Tiếng bước chân dừng tại nơi ngưỡng cửa, thật lâu sau, bên ngoài vẫn không có động tĩnh, ước chừng hơn một nén nhang, ngoài cửa mới vang lên tiếng gõ.
Mạc Vấn biết rõ Thạch Chân đứng trước cửa do dự thật lâu, qua đó có thể thấy được nội tâm nàng đang rất thấp thỏm. Nàng đã từng muốn hại chết người ta, nay bỗng dưng gặp lại người ta hẳn là rất lúng túng.
"Vào đi." Mạc Vấn nói.
Được Mạc Vấn cho phép, Thạch Châu đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanh gian phòng, thấy Mạc Vấn đang ngồi tại giường phía Nam, liền cúi đầu nói " Ta hôm nay đến đây để nhận tội chịu đòn."
"Ngươi có tội gì?" Mạc Vấn vẫn không xuống giường.
"Trước giờ đại chiến, ta đã táy máy tay chân lên chiếc hộp đen của ngươi." Thạch Chân trả lời âm thanh có vẻ run rẩy.
"Mọi chuyện đều đã qua rồi." Mạc Vấn đạp lời. Trong lòng của mỗi người đều có một cán cân, ngày đó Thạch Chân muốn hại chết hắn là thật, nhưng Thạch Chân trong ba năm hắn Đông chinh luôn hết mực quan tâm cùng cảm mến cũng không thể phủ nhận, hai cái bù trừ nhau, không phụ bạc cũng không mắc nợ.
"Ta không nghĩ tới sẽ là như vậy." Thạch Chân lúc bước tới cửa mới chú ý tới hai hũ tro cốt một lớn một nhỏ. Tên quan nhị phẩm nhà Hồ đã bị Mạc Vấn đánh cho gần chết, ngay trong đêm đó phủ Thái Úy đã biết tin, nàng muốn tìm hiểu chân tướng cũng chẳng phải việc khó gì.
“Ngày đó ước định giảm thuế 5 năm, mong rằng nước Triệu có thể giữ lời.” Mạc Vấn không muốn cùng Thạch Chân đàm luận về Lâm Nhược Trần. Chính vì muốn nói với Thạch Chân những lời này nên hắn mới không vội rời khỏi đây.
“Đến ngày thu hoạch, dù có phải mất cả tính mạng ta cũng sẽ khiến phụ hoàng duy trì mức thuế trước đây.” Thạch Chân nghiêm mặt nói.
Mạc Vấn nghe vật gật nhẹ đầu, sau đó nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại cũng đồng nghĩa với việc bưng trà tiến khách, nhưng Thạch Chân vẫn không có ý rời đi. Mạc Vấn không muốn lại cùng nàng nói chuyện, liền tùy ý trầm mặc khiến cho bầu không khí trở nên lúng túng.
“Ngày đó ta đã nhận được thư ngươi trách cứ ta, nghĩ lầm rằng đã đánh giá ngươi quá cao, nhưng sau này khổ tâm suy nghĩ mới hiểu được ta chẳng những không đánh giá cao ngươi, mà còn đã đánh giá thấp phẩm hạnh cùng lòng khoan hậu của ngươi. Ngươi để binh sĩ gửi thư mắng ta, kì thực là để giảm bớt áy náy trong nội tâm ta, ta đã cho rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại ngươi nữa, nhưng không nghĩ trời cao cho ta với ngươi cơ hội gặp lại, ta lần này tới chỉ muốn nói với ngươi biết, ta hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi, ta sai rồi.” Thạch Chân cắn răng kiên trì không cho nước mắt rơi xuống.
Mạc Vấn nghe vậy âm thầm nhíu mày, ngày đó hắn để Lâm Đình úy chuyển thư cho Thạch Chân, đúng là nghĩ muốn giảm bớt sự áy náy trong lòng nàng, không ngờ Thạch Chân thông minh hơn dự liệu, có thể nhìn thấu dụng ý của hắn. Áy náy trong lòng chẳng những giảm bớt mà còn tăng lên gấp bội. Có đôi khi phương pháp đả thương người đau nhất không phải là nhục mạ hay ẩu đả, mà là lấy đức báo oán.
“Việc thuế ruộng thật sự vẫn sẽ trước sau như một?” Mạc Vấn mở miệng hỏi, nước Triệu đang đánh trận, nếu duy trì thuế như trước kia thì sẽ dẫn đến việc lương thảo khan hiếm. Thạch Chân lúc trước nói trịnh trọng rằng dù có phải mất mạng cũng sẽ duy trì thuế như trước, đến ngày đó nàng có khả năng bởi vậy mà bị trách phạt không?
“Có thể!” Thạch Chân xác thực gật đầu.
Mạc Vấn mở mắt ra nhìn bao y phục nằm bên cạnh, lấy ra một chiếc áo lông vũ màu đen, dùng linh khí nâng lên đưa cho Thạch Chân,”Đây là vật cứu mạng mà ta chuẩn bị cho cố nhân, mặc lên người có thể hóa thành chim, cởi ra lại thành người, vị cố nhân này đã qua đời, ta cầm cũng vô dụng, nay đem nó tặng lại cho ngươi, mong ngươi tận lực khuyên can triều đình, thực hiện đúng lời hứa với bần đạo.”
Thạch Chân hai tay nâng chiếc áo lên, toàn thân run rẩy, nước mắt chực tuôn rơi. Ngoại trừ cảm động cùng áy náy, nàng cũng hiểu hành động này của Mạc Vấn cho thấy vận mệnh nước Triệu sắp tàn, nếu không phải vì vậy hắn cũng sẽ không đưa cho nàng bảo vật hộ thân này.
“Vật này là do oán khí ngưng tụ, là âm vật, người sống chỉ có thể mặc vài lần, không thể lấy làm quần áo mặc lâu dài được.” Mạc Vấn nói xong lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Thạch Chân đứng lặng tại chỗ hồi lâu, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Một lát sau xoay người rời đi, ra đến cửa phòng nước mắt lập tức tuôn như mưa, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.
Trên đường phố tiếng vó ngựa đã dần đi xa. Mạc Vấn nhắm mắt lại tĩnh tâm suy nghĩ, hắn đem áo lông tặng cho Thạch Chân không phải vì đa tình, mà là trả công cho sự quyết tâm khuyên can triều đình giảm thuế của nàng. Tình huống của Thạch Chân và Lâm Nhược Trần có chút giống nhau, nhưng nàng so với Nhược Trần may mắn hơn, Nhược Trần bất hạnh bây giờ chỉ còn lại hai vò tro cốt mà thôi.
Đến canh năm lão Ngũ trở lại, hai người cùng nhau rời khỏi nhà trọ, bay về phía Nam.
Trở lại huyện Tây Dương đã là buổi chiều giờ mùi, Mạc Vấn tìm được mộ tổ của Lâm gia, rồi đem tro cốt của Lâm Nhược Trần an táng, cỏn của bé gái thì đem chôn bên ngoài tổ phần của Lâm gia, ngôi mộ nhỏ xíu đến mức không ai biết ở đó có một ngôi mộ.
Lần này Mạc Vấn không trở về nhà cũ, chỉ tế bái qua tổ tiên rồi cùng lão Ngũ tiếp tục bay về phía Nam. Không quê hương không người thân chẳng phải điều gì an ủi gì với hắn mà ngược lại trong hắn chỉ càng thêm bi thương mà thôi. Con người ta sống ở trên đời cũng không phải là vì bản thân mà sống, mà là vì cha mẹ vợ con, thân nhân, bằng hữu mà sống, nhưng nếu không còn thân nhân bằng hữu, họ sẽ mất đi động lực và hi vọng sống.
“Lão Ngũ.” Mạc Vấn hô một câu.
“Lão gia, có chuyện gì vậy?” Lão Ngũ hỏi.
Mạc Vấn không trả lời, hắn hô lão Ngũ là theo bản năng, muốn tự chứng minh với bản thân rằng hắn không phải chỉ có một mình lẻ loi, mà hắn còn lão Ngũ, còn có A Cửu.
“Lão gia, nếu nước Tấn cũng xuất binh, người Hồ khẳng định sẽ quyết một trận sống mái, cơ hội lập công tốt như vậy lại lãng phí, có chút đáng tiếc nha.” Lão Ngũ nhìn xuống từng mảng lớn doanh trại ở bờ phía Nam.
“Nước Triệu vẫn có đến trăm vạn binh mã, coi như là hai nước Tấn, Lương liên thủ xuất binh, muốn tiêu diệt hết cũng không phải chuyện dễ dàng.”Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
“Lão gia, cậu thấy trận chiến này phải đánh mấy năm?” Lão Ngũ hỏi.
“Nếu như Lưu Thiếu Khach cùng Dạ Tiêu Diêu đồng tâm hiệp lực, trong vòng năm năm có thể thành công.” Mạc Vấn suy đoán.
“Lưu Thiếu Khanh làm việc không từ thủ đoạn, còn thích đoạt công, mọi thứ đều muốn ăn một mình. Dạ Tiêu Diêu liên thủ cùng hắn coi như bị mù rồi.”Lão Ngũ đối với Lưu Thiếu Khanh cũng có kiến giải của riêng mình.
Mạc Vấn không tiếp lời, hắn chỉ hy vọng chiến sự có thể nhanh chóng chấm dứt, nếu chiến sự kéo dài càng lâu bách tính sẽ càng khó khăn. Nhưng xem tình hình trước mắt thì trong thời gian ngắn chiến sự rất khó có thể chấm dứt.
Hai người trước khi đi tìm Nam Hải Tuyền Châu một ngày, có dừng lại một chút tại Đoan châu phía Nam nước Tấn, sát cạnh Nam Hải. Đài cầu mưa được xây dựng tại bờ biển phía Nam trên một vách đá lồi ra phía biển, diện tích hơn mười mẫu. Nó có hình vuông, bốn phía có xây rào chắn bằng đá, trên đài có một tòa Thần Điện, là chỗ để quan phủ mời đạo sĩ lên cầu mưa.
Thần Điện gồm có mười gian phòng, lớn nhỏ khác nhau. Trong đó không có chỗ ở cho người coi miếu, bên trong điện là nơi thờ phụng Nam Hải Long Vương cùng một số vị Hải Thần khác. Nam Hải Long Vương tên Ngao Minh, Là chúa tể Nam Hải, bức tượng là hình thân người đầu rồng, mặc long bào đỏ thẫm, đầu đội kim quan Minh Châu, tay cầm Phân Hải Hỏa Diễm đao, ngồi trên Bảo tọa kiêu ngạo, khí thế uy vũ.
“Lão gia, Long Vương là như thế này sao?” Lão Ngũ học bộ dáng của Mạc Vấn hướng tượng thần vái chào một cái. Kì thực cách hành lễ này của gã là không đúng vì đạo nhân có thể chắp tay, nhưng người phàm nhất định phải quỳ bái.
Mạc Vấn nhẹ gật đầu, Long Vương mặc dù là Thần Linh trên thế gian, nhưng tu vi chỉ tương tự như tán tiên, tuy thế lại có được tiên pháp thần thông mà tán tiên không có, đó là có thể báo mộng cho người đời. Người đắp nặn tượng thần này chắc hẳn đã nằm mộng thấy Long Vương rồi dày công đắp nặn theo.
“Lão gia, trời mưa rốt cuộc là Thiên Đình hay là Long Vương quản?” Lão Ngũ hỏi, gã lúc trước đã từng thấy qua Mạc Vấn cầu mưa, khi đó mưa là do Vũ bộ của Thiên Đình làm, vì vậy gã vẫn không hiểu Long Vương cùng Vũ bộ quan hệ là như thế nào.
“Chủ quản vẫn là Thiên Đình, Long Vương chỉ phụ thêm thôi. Trước tiên mưa là do Vũ bộ của Thiên Đình làm ra, sau đó Long tộc có thể cân nhắc để tăng thêm.” Mạc Vấn nói ra. Tứ Hải Long tộc quản lý bốn biển có quyền tự chủ rất lớn, bọn họ không phải là nô bộc của Thiên Đình, Long Vương tự mình làm mưa nên bị phạt chém đầu chỉ là do người ta đồn đại sai lầm mà thôi, Đạo giáo không hề ghi chép lại sự tình này. Chỉ cần không phải cố ý tạo ác thì sẽ không dẫn đến trừng phạt, cho dù là trừng phạt cũng là do Long tộc xử lý, Thiên Đình sẽ không nhúng tay.
“Lão gia, lão ta cầm trong tay là cái gì vậy?” Lão Ngũ lại hỏi.
“Tứ Hải Long Vương là Thủy tộc, nhưng cũng phân ra thuộc tính, Nam Hải Long Vương là Xích Long (con rồng đỏ), hệ Hỏa, cầm Phân Hải Hỏa Diễm Đao.” Mạc Vấn trả lời rồi xoay người đi ra ngoài.
Lão Ngũ xoay người đuổi theo kịp, cùng Mạc Vấn đứng tại bên ngoài đại điện chờ đợi.
Đợi một ngày không thấy Ngao Chước đến, Mạc Vấn vẫn chưa lo lắng vì bọn họ đến trước một ngày.
Buổi tối ngày kế tiếp, hai người lại đợi, mãi cho đến canh ba vẫn không thấy Ngao Chước xuất hiện, Mạc Vấn đứng ngồi không yên đứng dậy đi đi lại lại.
Đợi đến lúc canh bốn, Ngao Chước còn không có xuất hiện, trán Mạc Vấn bắt đầu đổ mồ hôi. Ngao Chước sẽ không thất hứa, lúc này còn chưa tới ắt hẳn đã gặp trở ngại hoặc bản thân nàng xảy ra sự cố.
Đợi cho đến canh năm khi trời đã hửng sáng, ngay tại lúc Mạc Vấn đã sắp nản lòng, thì bỗng nhiên phát giác được nơi xa xuất hiện một luồng khí tức dị loại. Luồng khí tức này cũng không phải của Ngao Chước, căn cứ vào khí tức mà đoán có lẽ là một con trai biển thành tinh lâu năm…