Biên: argetlam7420
Hắc Bạch Vô Thường có thể cảm nhận được khí tức của Mạc Vấn, vì vậy lần này đến cũng không xuất hiện ở Tây viện, mà hiện thân ở bên ngoài chính điện.
“Mời hai vị vào.” Mạc Vấn đi tới cửa, đưa tay mời khách.
“Chúng tôi là người âm, tiến vào chính điện sợ không ổn.” Bạch Vô Thường Tạ Tất An lắc đầu nói.
“Quý phủ của chân nhân có khách đến.” Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu quay đầu nhìn mái vòm bị xây chồng lên ở bên kia.
“Là người nhà của vợ ta.” Mạc Vấn đưa tay chỉ về phía hậu viện, cất bước đi trước, Hắc Bạch Vô Thường đi theo phía sau.
Đến hậu viện, Mạc Vấn nói một tiếng với lão Ngũ đang lau rửa bát đũa dưới bếp, đưa Hắc Bạch Vô Thường vào phòng ngủ của hắn.
“Hôm nay là mồng bảy tháng Giêng, kính chúc Mạc chân nhân mãi hưởng tiên phúc, sống lâu muôn tuổi.” Hắc Vô Thường ngồi xuống nói lời chúc mừng năm mới trước, bảy ngày trước và sau thời điểm cuối năm đều là ngày tốt lành, trước bảy ngày thì quá sớm, sau bảy ngày thì lại quá trễ, qua bảy ngày này mà gặp nhau thì không cần nói lời chúc mừng làm gì cho phí công vô ích.
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, chúc hai vị gặp nhiều may mắn.” Mạc Vấn chúc mừng.
Ba người phân chủ khách vào chỗ ngồi của mình, lão Ngũ bưng ấm trà tiến đến, lão không phải là người ngoài, Hắc Bạch Vô Thường cũng không ẩn tàng thân hình trước mặt lão nữa, lão Ngũ chào hỏi hai người, sau đó châm trà cho ba người, vừa pha trà vừa ngượng ngùng giải thích, “Nô bộc và hầu gái đều có chuyện trong người, chứ bình thường ta cũng không vào bếp đâu.”
Hắc Bạch Vô Thường nghe vậy cố giấu ý cười, liên tục gật đầu, bọn họ mắc cười không phải vì lão Ngũ bận rộn dưới bếp mà là trong lời nói này của lão Ngũ có vài ba chỗ sơ hở.
“Hai vị đã chuẩn bị ổn thỏa chưa.” Mạc Vấn trực tiếp nói vào vấn đề chính.
Hắc Vô Thường đáp, “Lúc trước hai người chúng tôi đã phác thảo một phần bản vẽ sơ bộ, mời chân nhân xem qua.”
Bạch Vô Thường nghe vậy lấy từ trong ngực ra một tờ giấy lụa, trải về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn đưa tay nhận lấy, dời chén trà trên bàn đi, đặt tờ giấy lụa kia lên bàn đánh giá cẩn thận, trên giấy lụa có mười lăm điểm màu đen, ba điểm màu đỏ, xung quanh điểm đánh dấu màu đen và màu đỏ có phương hướng đại khái cùng với đạo hiệu, pháp danh và tuổi thọ hiện nay của những người kia.
“Lão gia, cái này có phải là hòa thượng không?”. Lão Ngũ nghiêng cổ, duỗi ngón tay thô ngắn chỉ vào vài cái pháp danh, tuy lão không phải người theo Đạo gia nhưng lại có thể phân biệt được đạo hiệu của đạo sĩ và pháp danh của tăng nhân.
Mạc Vấn gật đầu một cái, trên tờ giấy lụa này tổng cộng có mười tám chấm tròn, chắc chắn là đại biểu cho mười tám người đã hết dương thọ, điểm đen biểu thị cho những người có tu vi Địa Tiên lúc này, mà điểm đỏ biểu thị cho ba người tu hành có thể đã tấn thân Thiên Tiên nhưng vẫn không phi thăng.
“Ba người này đã tiến vào cảnh giới Thiên Tiên ư?” Mạc Vấn hỏi, trước đây Hắc Bạch Vô Thường đã từng nói phần lớn mười tám người này là tu vi Địa Tiên, lúc đó hắn cho rằng rất ít người theo lời của Hắc Bạch Vô Thường có tu vi Tử Khí, lúc này xem lại lý giải ngày đó có điểm bị sai.
“Ba người này có thể bỏ qua.” Hắc Vô Thường gật đầu nói.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không tiếp lời, tuy Hắc Vô Thường không trả lời thẳng vấn đề của hắn, nhưng lại không thể nghi ngờ là đã gián tiếp thừa nhận trong mười tám người này có ba người là tu vi Thiên Tiên, thừa dịp tận thế lần này ở lại nhân gian vì muốn đột phá lên tiên vị cao hơn.
“Đi nơi này.” Mạc Vấn chỉ vào một điểm đỏ trong đó.
Tuy Hắc Bạch Vô Thường ngồi ở phía bên kia tấm giấy lụa, nhưng vẫn biết rõ điểm đỏ mà Mạc Vấn chỉ là tương ứng với người ở phương nào, dựa vào điểm Mạc Vấn chỉ ra, bọn họ lại càng hiểu sâu hơn về Mạc Vấn, chỗ Mạc Vấn chỉ kia là một tăng nhân, điều này nói rõ trong lòng Mạc Vấn vẫn bài xích Phật giáo.
“Hai nơi này cũng muốn đi, tạm thời cần cân nhắc xem có nên ra tay hay không.” Mạc Vấn lại gật một cái với hai điểm đỏ khác.
“Đều do chân nhân làm chủ.” Hắc Vô Thường trịnh trọng gật đầu, Mạc Vấn có can đảm ra tay với hai vị Thiên Tiên kia chứng tỏ trong lòng hắn đang rất tự tin, không sợ kẻ tu vi ngang mình, như vậy cũng có thể thấy được hắn không hài lòng với tình hình hiện nay của Đạo giáo.
“Trước kia hai vị đã đi qua chỗ nào.” Mạc Vấn cúi đầu nhìn kỹ tờ giấy lụa, trước khi ra tay cần hiểu rõ đại khái tình hình của đối phương một chút.
“Đều đã đi qua rồi, không thì bọn ta làm sao biết là không bắt được bọn họ.” Bạch Vô Thường lắc đầu cười khổ.
Hắc Vô Thường tiếp lời nói, “Nếu chúng tôi có thể tự mình xử lý thì cũng không dám làm phiền chân nhân, trước kia hai huynh đệ chúng tôi đều đã đi qua mười tám địa điểm này, có mấy người còn nói tốt xin huynh đệ chúng tôi châm chước, còn lại phần lớn đều phải đánh nhau đấy.”
Mạc Vấn nghe vậy nhẹ gật đầu, không hỏi lại, trong mắt người phàm Hắc Bạch Vô Thường chính là những tồn tại như thần linh, nhưng trong mắt đám Địa Tiên cùng Thiên Tiên hai người chẳng qua chỉ là quỷ sai, mà đạo sĩ am hiểu nhất chính là bắt quỷ hàng yêu, hai người bọn họ đi thì chỉ có nước bị đánh thôi.
“Tất cả có mấy người ở trong Tam Thanh.” Một lúc sau Mạc Vấn nhíu mày hỏi, phần lớn những chỗ chấm tròn này hắn chưa từng đi qua, nhưng trong đó có một chỗ hắn đã từng đến, điểm đen này làm cho hắn phải cau mày, Thanh Vũ Môn, môn phái trước kia của Thải Y đạo cô tu vi Kim Tiên.
“Ngọc Thanh Tông có tám người, Thượng Thanh Tông có bốn người, Thái Thanh là ít nhất chỉ có hai người, còn lại là người tu hành bên ngoài.” Hắc Vô Thường nhanh chóng đáp.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường trước, trên đường đi lại nói tiếp.” Mạc Vấn gấp giấy lụa lại trả cho Bạch Vô Thường, mười tám điểm này phân tán khắp các vùng từ nam ra bắc, chỉ riêng việc đi đường cũng tốn thời gian mấy ngày, khi đi đường có đủ thời gian để thảo luận kỹ càng.
Hắc Bạch Vô Thường gật đầu đáp ứng, đứng dậy chỉnh đốn lại túi đựng trang phục và đạo cụ, Mạc Vấn lấy hộp phù, vung tay đốt một đạo Ẩn Khí Phù, đem tro phù trộn với nước trà đưa cho lão Ngũ, “Uống đi.”
Lão Ngũ thấy thế mặt lộ vẻ nghi hoặc, Mạc Vấn giải thích, “Lần này ta không muốn bại lộ thân phận, đối thủ đều không phải là đám người bình thường, chỉ có như thế này mới có thể hoàn toàn né tránh được cảm giác của bọn chúng.”
Lão Ngũ nghe vậy bỗng nhiên hiểu ra, nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, “Ta đi lấy đồ đạc.”
“Không cần.” Mạc Vấn xoay người đi ra ngoài.
Bốn người đi đến tiền viện, lão Ngũ chạy tới cửa phòng báo cho Triệu lão là sau khi hai người đi khỏi thì nhớ đóng trận pháp lại, Mạc Vấn có chút do dự đi về phía Tây viện
Thời gian gần đây, tâm tình của Tần Vân cực kỳ sa sút, nguyên nhân chính là người nhà của nàng không biết chừng mực làm cho Mạc Vấn không vui, tuy ở trước mặt Mạc Vấn nàng vẫn hiền lành dịu dàng, nhưng đối với người nhà mẹ đẻ lại không được như vậy, đặt ra rất nhiều quy củ, một trong số đó chính là không được lớn tiếng ồn ào, có nàng ước thúc, trên dưới Tần gia cẩn thận dè dặt, cũng không làm ra hành động khác thường.
Tính hai mặt này của Tần Vân cũng không phải bởi vì sự lương thiện của nàng thay đổi, mà là do dương khí của Mạc Vấn quá mạnh mẽ, khi đứng trước mặt Mạc Vấn nàng sẽ không tự chủ được mà thể hiện mặt âm nhu ôn hòa. Thực ra người phụ nữ có dịu dàng hay không chủ yếu được quyết định bởi việc người đàn ông có mạnh mẽ hay không, nếu người đàn ông có thể nỗ lực cố gắng để cho người nhà được sống vô cùng tốt, mà lời nói lại có đủ sự nam tính, thì người phụ nữ ở chung cùng hắn sẽ rất dịu dàng. Nếu người đàn ông không có ý chí, không nuôi nổi người nhà, không vực dậy nổi gia đình, thiếu đi dương khí thì sẽ không áp chế được âm khí của người phụ nữ, người phụ nữ ở chung cùng hắn sẽ trở thành người đàn bà đánh đá chua ngoa oán giận.
“Ta ra ngoài một chuyến, nhiều thì nửa tháng, ít thì bảy ngày.” Mạc Vấn nói với Tần Vân.
“Lão gia cẩn thận một chút.” Tần Vân thấy vẻ mặt Mạc Vấn bình thản, sự phiền muộn trong lòng cũng giảm xuống.
“Nhiều tài sản của cha mẹ bị cướp, không có vàng bạc bên người làm cho tâm trạng bọn họ không ổn định, nàng hãy lấy ngàn lượng hoàng kim đưa cho bọn họ dùng.” Mạc Vấn chỉ tay xuống đất.
“Lão gia.” Tần Vân thấy Mạc Vấn cẩn thận như vậy, trong lòng rất cảm động.
Mạc Vấn dặn dò xong xoay người đi ra ngoài, đúng lúc gặp Tần Phong đi ra từ tây phòng, liền nói với Tần Phong, “Võ nghệ của Cầm Phong Quỷ Thủ và Truy Phong Quỷ Bộ huyền diệu, nếu đến được mức đại thành cũng đủ để sống yên thân, nên siêng năng tu luyện, không được phép lười biếng.”
“Vâng.” Tần Phong đáp một tiếng.
Mạc Vấn trở lại Đông viện, lão Ngũ cũng đã bàn giao ổn thỏa với Triệu lão, biến thân thành Cự Bức vỗ cánh bay lên không, chở ba người bay về phía nam.
“Mời hai vị nói rõ tình huống vị Bí Chân Tử kia cho ta.” Mạc Vấn nói với Hắc Bạch Vô Thường, trên giấy lụa chỉ đánh dấu đại khái vị trí và đạo hiệu, những cái khác cũng không nói kỹ càng.
“Bí Chân Tử chính là Thượng Thanh đạo nhân, vốn là Chưởng giáo ở núi Cửu Phong, lúc này đã từ chức, ở phía sau núi Cửu Phong ẩn cư, có hai gã đồng đạo hỗ trợ. Dương thọ của người này là bảy mươi, theo lý đã kết thúc vào hai năm trước. Tu vi Bí Chân Tử không cao lắm, bên người có một Pháp bảo tổ truyền, tên là Cửu Chuyển Khảo Quỷ Bổng, do thân cây táo cửu lôi chế tạo thành, là thần vật xua đuổi âm tà.” Hắc Vô Thường nói.
“Cây táo cửu lôi là cái gì vậy.” Lão Ngũ tò mò hỏi.
“Là cây táo bị Thiên Lôi đánh trúng chín lần.” Hắc Vô Thường giải thích.
“Cây táo kia thật sự là xui xẻo quá mà.” Lão Ngũ cười nói.
“Cần bần đạo làm gì.” Mạc Vấn hỏi Bạch Vô Thường, Hắc Bạch Vô Thường cũng có phân công, hồn phách nam giới sẽ do Tạ Tất An bắt giữ.
“Chân nhân chỉ cần có thể khống chế bọn họ là được, những chuyện khác sẽ do hai huynh đệ chúng tôi ra tay.” Tạ Tất An nói.
“Khống chế được bọn họ thì những chuyện còn lại quá đơn giản còn gì.” Lão Ngũ lại nói.
Hắc Bạch Vô Thường nghe vậy cảm thấy xấu hổ, Mạc Vấn liền bảo lão Ngũ,”Tập trung bay về phía nam đi, không được phép lắm chuyện, trước canh năm phải đến núi Cửu Phong.”
Sau khi quát mắng lão Ngũ, Mạc Vấn lại hỏi Hắc Bạch Vô Thường, “Người này làm người như thế nào, hành động thường ngày ra sao.”
“Chân nhân có điều không biết, Sinh Tử Bộ này chia làm hai loại, Sinh Tử Bộ chi tiết nằm trong tay Minh Ti Phán Quan, còn Sinh Tử Bộ trong tay hai huynh đệ chúng tôi chỉ ghi tuổi thọ với sống chết, không ghi cuộc đời đã từng trải qua.” Hắc Vô Thường lắc đầu nói.
Mạc Vấn gật đầu sau đó không hỏi nữa, lần này hỗ trợ Hắc Bạch Vô Thường đối phó mười tám người đã hết thời gian tu hành ở thế gian kia là sự tình cực kỳ khó giải quyết, sở dĩ chuyện này khó xử lý do có hai nguyên nhân, ra tay chỉ là nguyên nhân phụ, chủ yếu nhất là sẽ đắc tội rất nhiều người. Mười tám người này đều có thầy trò, đồng môn, người thân, bạn bè, giết một người sẽ đắc tội với rất nhiều người, thí dụ với riêng Thanh Vũ Môn, nếu phá tan đi bình chướng lấy đi hồn phách của tên Địa Tiên, sau khi thiên địa mở ra, Thải Y đạo cô nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Việc này tuy khó giải quyết nhưng vẫn phải làm, bởi vì hắn thiếu Hắc Bạch Vô Thường rất nhiều nhân tình, nếu không có sự hỗ trợ của Hắc Bạch Vô Thường, lúc này Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu đã chết từ lâu rồi. Từ xưa đến nay người Hán đều vô cùng coi trọng nhân tình, thiếu nhân tình của người ta thì nhất định phải trả lại, dù có khó khăn cũng phải kiên trì trả lại.
Trước đây lão Ngũ cũng đã từng hỗ trợ Mạc Vấn tìm kiếm A Cửu ở khu vực phía nam, biết rõ vị trí núi Cửu Phong, vào thời điểm canh bốn thì đến được phía ngoài núi Cửu Phong, hạ xuống bên ngoài ba trăm dặm.
Tên của vùng đất thường được lấy từ đặc điểm của nó, quả thật núi Cửu Phong có chín ngọn núi, ngọn núi cao nhất nằm ở chính giữa, nơi đây thế núi cực kỳ hiểm trở, ngọn núi cao nhất cách mặt đất mấy trăm trượng, mặc dù không đến mức chim bay không tới nhưng cũng cực kỳ dốc đứng.
Mới bắt đầu lên đường, Mạc Vấn liền ẩn giấu thân hình, tuy Hắc Bạch Vô Thường là người âm nhưng lại không có khí tức của quỷ, đi phía trước dẫn đường, không bao lâu đến được phía sau ngọn núi cao nhất, từ phía dưới nhìn lên, có thể nhìn thấy khu vực chếch lên ở sau núi có một bệ đá trống trải, chính giữa bệ đá lõm sâu vào bên trong núi, tự nhiên tạo thành một sơn động không nhỏ.
Quan sát một lát sau đó Mạc Vấn ẩn thân đi tới bên ngoài sơn động, chỉ thấy trong động bày biện cực kỳ đơn giản, một lão đạo sĩ mày râu bạc trắng đang ngồi xếp bằng chính giữa bệ đá, ở nơi tránh gió phía Tây hang động có hai gã đồng đạo đang nằm ngủ.
Chẳng biết tại sao, lúc nhìn thấy lão đạo này, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là người đã truyền thụ phương pháp hành khí cho bọn hắn Hiên Viên Tử, hiện tại phải lấy đi hồn phách người này, kết cục như vậy so với Hiên Viên Tử còn thảm hơn, mấy chục năm tu hành khổ cực để rồi bị hủy hoại trong chốc lát.
Tuy không đành lòng, nhưng Mạc Vấn không lưu tình, linh khí tràn ra trực tiếp khống chế người kia, pháp môn tu hành từ trên trời truyền xuống chính là để người tu hành thay trời hành đạo, cứu khổ cứu nạn, lúc gặp phải thời buổi loạn lạc lại không cứu khổ cứu nạn, ngược lại chỉ ở một chỗ lợi dụng tận thế mưu lợi cho bản thân, uổng công làm đệ tử Tam Thanh…