Biên: argetlam7420
Mạc Vấn có cảm ứng, đột nhiên nhíu mày, linh khí trong cơ thể người tu hành do thế gian âm dương nhị khí hòa hợp tụ họp mà thành, âm dương nhị khí lại biến hoá ra tất cả sự vật, con khỉ kia không bị linh khí ảnh hưởng, cho thấy nó không phải do âm dương nhị khí hoá sinh thành.
Lão Ngũ sở dĩ biến thành thân dơi là để có thể phát ra tiếng rít, trong lúc Hắc Bạch vô thường quần chiến cùng với con khỉ, lão Ngũ vươn cổ phát ra tiếng rít chói tai. Sơn động này rất hẹp, quái thanh quanh quẩn trong động cực kỳ chói tai. Mạc Vấn nghe cũng phải nhíu mày, thế nhưng con khỉ lại không bị ảnh hưởng chút nào, nó nhảy đến đầu Hắc vô thường vung trảo cào. Hắc vô thường vội vàng nghiêng đầu né tránh, Bạch vô thường bên cạnh vung tang bổng đánh đuổi. Con khỉ kia thừa cơ vịn tang bổng vọt tới Bạch vô thường. Bạch vô thường lúc trước có thể đã ăn thiệt thòi từ súc sinh này, thấy con khỉ vọt tới mình, vội vàng buông tha cây bổng, hai tay phát ra Âm khí công kích con khỉ kia. Con khỉ kia lại nhắm mắt làm ngơ với Âm khí do Bạch vô thường phát ra, nhảy chồm tới, tay chân ôm lấy đầu Bạch vô thường, mở miệng nhe răng muốn cắn xuống.
Mạc Vấn lúc này đang điểm huyệt Quý Thúc Tử, không chú ý tới Bạch vô thường bị tập kích. Lão Ngũ ở khá gần, biến lại thành người tiến lên định chộp lấy con khỉ kia. Con khỉ thấy lão Ngũ phóng tới, nó vớ lấy cái mũ trắng trên đầu Bạch vô thường ném tới lão Ngũ, rồi táp xuống đỉnh đầu Bạch vô thường.
Bạch vô thường thấy con khỉ nhảy đến trên đầu mình, theo bản năng đưa tay bắt nó, hai tay vừa giơ vừa đúng ngay miệng nó đang cắn xuống. Con khỉ cắn một cái trúng tay phải Bạch vô thường. Hắc vô thường vội vung xiềng xích đến tấn công nó. Con khỉ cắn một ngón tay Bạch vô thường do Âm khí biến thành, xoay người nhảy đến Mạc Vấn.
Mạc Vấn tuy điểm huyệt được Quý Thúc Tử nhưng vẫn chưa từng buông tay, thấy con khỉ vọt tới, hắn liền mang theo Quý Thúc Tử xoay nửa vòng, vung tay đánh con khỉ. Lần này hắn không dùng linh khí từ xa, mà cận thân đánh đấm, tay phải đánh ra đúng chính giữa sườn trái con khỉ. Con khỉ thét lên đau đớn văng tới tường đá phía Tây.
"Chớ làm bị thương nó, ta đi theo các ngươi, chớ làm bị thương nó." Quý Thúc Tử thấy con khỉ bị Mạc Vấn đánh trúng, vội vàng lớn tiếng hô.
Mạc Vấn một kích đắc thủ, trong lòng càng thêm nghi hoặc, mũ Hắc Bạch vô thường cũng không phải là vật thật, mà là Âm khí ngưng tụ thành, con khỉ kia lúc trước có thể lấy mũ của Bạch vô thường ném lão Ngũ chứng tỏ nó có thể khống chế Âm khí. Nhưng lúc trước hắn dùng tay không đánh bay con khỉ cho thấy con khỉ kia cũng có thân thể máu thịt, một thứ có máu thịt thì làm sao lại không bị Linh khí ảnh hưởng, lại vì sao có thể tổn thương đến Âm khí?
Con khỉ kia bị Mạc Vấn đánh bay, đụng vào bức tường phía Tây, nhưng nó cũng không bị thương, sau khi rơi xuống đất liền nắm một cái vò gốm ném đến Mạc Vấn. Bạch vô thường lúc này đã một lần nữa huyễn hóa ra ngón tay, chụp lấy hiếu bổng cạnh mình đánh nát vò gốm. Vò gốm vỡ vụn rơi đầy đất, làm lão Ngũ cấp bách xông lên trượt chân ngã nhào. Hắc vô thường thò tay đỡ gã, lại không để ý đến vò sứ thứ hai lại lần nữa vừa ném đến. Mạc Vấn vươn tay bắt được vò sứ kia, trở tay ném ra khỏi sơn động.
"Các ngươi mau ra ngoài." Mạc Vấn nói với ba người. Trong động quá hẹp, năm người một khỉ chen lấn trong động rất là vướng víu.
Hắc Bạch vô thường nghe Mạc Vấn nói, vừa ngăn cản con khỉ ném đến bình lọ, vừa lôi kéo lão Ngũ đứng không vững nhanh chóng lui ra ngoài.
Mạc Vấn mang theo Quý Thúc Tử nhanh chóng tiến đến góc đông nam. Phía cửa có Hắc Bạch vô thường và lão Ngũ trông coi, con khỉ kia trốn không thoát được.
Con khỉ kia vốn cũng không định rút lui, thấy Mạc Vấn mang theo Quý Thúc Tử đến góc đông nam, lập tức buông tha ba người nhảy đến đông bắc sơn động, cầm lấy kinh thư ném tới Mạc Vấn.
"Chuyện gì cũng từ từ, không nên động thủ." Quý Thúc Tử hoảng sợ, lời nói có vẻ run rẩy.
Góc kinh thư đông bắc vốn cũng không có nhiều quyển, con khỉ ném kinh thư xong bắt đầu phun nước miếng đến Mạc Vấn. Quý Thúc Tử thấy thế vội vàng quát bảo ngưng lại: "Khỉ con, nhanh dừng tay."
Con khỉ nghe Quý Thúc Tử nói lập tức ngừng công kích, nhưng nó cũng không lui về phía sau, mà đứng trên mặt đất cong lưng lông tơ dựng đứng, nhe răng há miệng thị uy với Mạc Vấn.
Mạc Vấn mang theo Quý Thúc Tử cất bước đi về hướng chính bắc điện thờ. Con khỉ kia quay đầu nhìn theo, nhìn chăm chú không rời mắt khỏi Mạc Vấn.
Đến phía bắc thạch bích, Mạc Vấn đặt Quý Thúc Tử xuống, xoay người đi về hướng cửa động, đợi đến lúc hắn xoay người lại, con khỉ kia đã nhảy đến bên người Quý Thúc Tử, đang dò xét trên dưới Quý Thúc Tử, không hỏi cũng biết là muốn xem lão có bị thương không.
Đến lúc này Quý Thúc Tử mới nhìn rõ là người phương nào chế trụ lão. Lúc lão nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn cũng nhìn lại. Trong ánh mắt Quý Thúc Tử trừ hoảng sợ bất an còn mang theo nghi hoặc, không hỏi cũng biết là lão không biết hắn là ai.
"Quý Thúc Tử, ngươi cũng đã biết lần này chúng ta vì sao đến đây?" Mạc Vấn mở miệng trước, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn là sử dụng lúc chào hỏi, lúc này đã không cần chào hỏi thì cũng không phải xướng tụng đạo hiệu nữa.
"Biết rõ." Quý Thúc Tử chán nản cúi đầu.
"Ngươi là người tu hành, chắc hẳn biết rõ quy cũ trên dưới, tự đi ra, theo bọn hắn đi thôi." Mạc Vấn nói với Quý Thúc Tử, "tự đi ra" trong miệng hắn chính là chỉ hồn phách ly thể.
Lúc này toàn thân Quý Thúc Tử đa số đại huyệt đã bị quản chế, chỉ có đầu còn có thể cử động, nghe Mạc Vấn nói ngạc nhiên ngẩng đầu, trong mắt vẫn có nhiều vẻ muốn sống.
Mạc Vấn mặt không biểu tình nhìn lại, Quý Thúc Tử căn cứ nét mặt Mạc Vấn, cảm giác hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, vừa kinh sợ vừa đau lòng, không khỏi rơi nước mắt.
Mạc Vấn tuy xem thường người này tham sống sợ chết, nhưng cũng động một chút lòng trắc ẩn. Quý Thúc Tử bần hàn, đói kém, ở xa xôi, muốn thu đi hồn phách một lão đạo chất phác không tranh quyền đoạt vị như thế, hắn quả thật có chút không xuống tay được.
Muốn sống là bản năng của con người, Quý Thúc Tử nghĩ mệnh không còn bao lâu, trong lòng càng thêm bi thương, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nước mắt giàn giụa, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra.
Con khỉ kia nghe Quý Thúc Tử khóc, không hề cong lưng thị uy với Mạc Vấn nữa, mà quay đầu nhìn Quý Thúc Tử. Thấy trên mặt Quý Thúc Tử có nước mắt, liền tiến đến duỗi ra chân trước lau cho lão.
Quý Thúc Tử thấy con khỉ lau nước mắt cho mình, lại ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn nói: "Chân nhân có thể buông lão đạo ra không, để lão đạo tiễn nó đi."
Mạc Vấn không nói gì, Quý Thúc Tử thấy thế vội vàng nói: "Lão đạo sẽ không rời khỏi sơn động này, càng sẽ không nhân cơ hội đào thoát."
Mạc Vấn hơi chút trầm ngâm, đưa tay xuất linh khí giải khai mấy huyệt đạo trên thân lão. Lão đạo kia được tự do, đưa tay ôm lấy con khỉ lại khóc nức nở.
Mạc Vấn không muốn thấy loại sinh ly tử biệt này, liền cất bước xuất môn, cùng Hắc Bạch vô thường và lão Ngũ chờ bên ngoài động.
Mạc Vấn ra khỏi sơn động, trong động truyền ra tiếng thổn thức của Quý Thúc Tử: "Khỉ con à, duyên phận chúng ta đã hết, hôm nay ta phải đi rồi, ngươi đi trước đi."
Con khỉ kia mặc dù sở hữu dị năng, nhưng không biết nói chuyện, nghe Quý Thúc Tử nói chỉ biết kêu chít chít vài tiếng, cũng không biết thanh âm chít chít này là gì.
"Đi đi, đi đi." Quý Thúc Tử nói tiếp.
Con khỉ vẫn kêu chít chít.
"Tìm bầy khỉ của ngươi đi, đừng về đây nữa." Quý Thúc Tử lại nói.
"Nhanh đi." Quý Thúc Tử quát.
Lúc này con khỉ không còn kêu chít chít nữa rồi.
"Mấy đạo nhân hòa thượng còn lại, cũng sống kham khổ giống người này sao?" Mạc Vấn thấp giọng hỏi Hắc vô thường.
Hắc vô thường lắc đầu nói: "Lão đạo này là nghèo khó nhất rồi."
"Nhanh đi, nếu không phải súc sinh ngươi, lão tử đã sớm đi rồi, thật bị ngươi hại thảm à." Quý Thúc Tử khóc mắng to.
Quý Thúc Tử có vẻ định đánh con khỉ kia, con khỉ phát ra thanh âm chít chít nghi hoặc.
Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy nghi hoặc, ngưng thần lắng nghe, lại phát hiện Quý Thúc Tử không có nói tiếp, chỉ vừa la khóc vừa đánh con khỉ kia. Nơi này thời xưa là đất Thục, Quý Thúc Tử kia chắc là người Thục, buột miệng một mực xưng là lão tử. Thế nhưng con khỉ dù bị đánh, nhưng chỉ né tránh trái phải, không chịu đi.
"Phạm huynh, lúc tận thế đến người này vẫn chưa tấn thân Địa Tiên." Mạc Vấn thấp giọng nói ra.
Hắc vô thường nghe Mạc Vấn nói, biết rõ hắn có ý muốn thả lão đạo này, do dự một chút trao đổi ánh mắt với Bạch vô thường, xong quay sang nói với Mạc Vấn: "Tất cả đều do chân nhân định đoạt."
Mạc Vấn nhìn Hắc Bạch vô thường gật đầu nhẹ, quay đầu đi về hướng Quý Thúc Tử đang xua đánh con khỉ, nói: "Dừng tay."
Quý Thúc Tử nghe Mạc Vấn nói, dừng tay ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn. Mạc Vấn mở miệng hỏi: "Ngươi vì con khỉ này nên mới không chịu đi?"
"Vâng." Quý Thúc Tử mờ mịt gật đầu.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày. Quý Thúc Tử thấy thế nghĩ lầm Mạc Vấn tức giận, vội cúi đầu đổi giọng: "Lão đạo không biết chạy trốn nơi khác có ích hay không, nên mới ở lại chỗ này."
"Lời ngươi nói lúc trước là ý gì?" Mạc Vấn hỏi.
"Không dám lừa gạt chân nhân, lão đạo năm năm trước đã tu đến Tử Khí đỉnh phong, vốn có thể đi Tử Khí phúc địa, nhưng lại không bỏ được nó, nên lưu lại cùng nó một ít thời gian, không ngờ lại thăng lên Địa Tiên." Quý Thúc Tử lại khóc.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu. Thế gian này người tu hành rất nhiều, nhưng chứng vị thành Tiên lại nghìn người không được một, đại bộ phận dừng bước tại Tử Khí. Đạo sĩ Tử khí có thể trải qua thiên kiếp tấn chức ít càng thêm ít. Với những người đã trải qua Thiên Lôi may mắn không chết, cuối cùng lại không chứng được tiên vị thì Thiên Đình cũng sẽ an bài, ở tại nhân gian phân ra một chỗ kỳ dị, nơi này nằm ở bên trong Côn Lôn Sơn, tên là Tử Khí phúc địa. Phàm là đạo nhân tu đến Tử Khí đỉnh phong, sau khi tuổi thọ kết thúc hồn phách có thể đi đến Tử Khí phúc địa. Nhưng Tử Khí phúc địa là một chỗ có đi mà không có về, hồn phách một khi tiến vào sẽ một mực sinh hoạt tại chỗ đó, vĩnh viễn không cách nào trở ra.
Ngoài ra, hắn sở dĩ gật đầu là vì Quý Thúc Tử này là một người nhát gan không có dã tâm, người như lão có được hồn phách bất diệt hẳn là thấy đủ rồi, sẽ không thèm thuồng vị trí Địa Tiên, sở dĩ lão không đi là vì không nỡ bỏ con khỉ này, người như vậy cũng có thể tin cậy được.
"Mau ngừng khóc." Mạc Vấn đưa tay ngăn cản Quý Thúc Tử khóc. Hắn đưa tay ra nên con khỉ kia tưởng là hắn muốn động thủ, lại lần nữa cong lưng dựng thẳng lông muốn nhào tới trước. Quý Thúc Tử thấy thế vội vàng ôm lấy nó, ngăn nó tiến lên.
Mạc Vấn xoay người đi ra, thấp giọng nói với Hắc vô thường: "Đem hồn phách người này đến Tử Khí phúc địa, có được hay không?"
"Vậy là tốt nhất, chỉ sợ hắn không bỏ được tước vị Địa Tiên." Hắc vô thường gật đầu nói nhỏ. Trước khi tận thế đến, có rất nhiều người tu hành dừng lại ở thế gian, chắc chắn không chỉ mười tám người này. Bọn họ thu phục không được mười tám người này, sở dĩ Địa Phủ muốn đưa bọn họ xuống, là vì ngăn chặn những người này khi tuổi thọ kết thúc lại suy tính tìm cách mưu cầu tiên vị. Nếu như lão đạo này chịu đi Tử Khí phúc địa thì sẽ không phải lo về vấn đề này nữa, bọn họ cũng sẽ có kết quả tốt mà báo cáo.
Mạc Vấn xoay người trở lại sơn động. Lão đạo kia đang mong chờ Mạc Vấn quay lại. Mạc Vấn mở miệng nói ra: "Niệm tình ngươi coi như nhân nghĩa, liền lưu hồn phách ngươi, ngươi tự mình đi đến Tử Khí phúc địa a."
Không ngờ lão đạo kia nghe vậy vẫn đau buồn nói: "Nếu ta có thể đi thì đã đi sớm, lão đạo đã đến Côn Lôn Sơn, nhưng lại không thể mở cửa được."
Mạc Vấn nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ. Tử Khí phúc địa là một nơi đặc thù nằm giữa Thiên Đình và Địa Phủ, là một nơi có cảnh vật tươi đẹp bậc nhất của Thiên Đình, nhưng lại phải trải qua Địa Phủ ngăn cách với nhân gian, tóm lại chính là cao không tới, thấp không xong. Muốn đi vào Tử Khí phúc địa cần có linh khí bổn tông, nếu là bình thường thì hồn phách có thể mang theo một ít Linh khí khi còn sống, nhưng ở thời điểm tận thế lại không thể.
"Không cần lo, bần đạo cũng thuộc Thượng Thanh Tông như ngươi, có thể tiễn ngươi một đoạn đường." Mạc Vấn mở miệng nói ra. Lúc này hắn có tu vi Thiên Tiên, lúc mạt thế có thể mở ra đại môn Tử Khí phúc địa.
Quý Thúc Tử nghe vậy vội vàng quỳ xuống bái tạ.
"Đừng vội tạ ơn, trước khi đi ngươi phải nói rõ cho bần đạo lai lịch con khỉ này..."