Chuyện xảy ra quá bất ngờ, trong lòng Mạc Vấn đột nhiên lạnh toát, không kịp suy nghĩ nhiều cấp tốc lướt ngang bảy thước, khó khăn lắm mới tránh được cỗ linh khí bá đạo. Định thần nhìn lại thì thấy người xuất thủ là một lão tăng khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt tròn, đỉnh đầu không có tóc, râu ria bạc trắng, người mặc một chiếc áo cà sa màu đỏ vàng. Trên cổ lão đeo một chuỗi hạt bằng ngọc Minh Châu, mỗi viên lớn cỡ trứng chim câu. Tay cầm một cây pháp trượng dài đến bảy thước (2,3m), gồm chín cái vòng vàng.
Lão tăng kia một kích bị trượt cũng không đánh tiếp nữa, mà đứng cách Mạc Vấn bảy thước, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Mạc Vấn tương tự cũng liếc mắt đánh giá lão tăng đầu trọc, áo cà sa Phật môn chia làm ba loại, thứ tự từ thấp đến cao là Ngũ Y, Thất Y, Đại Y. Cà sa người này mặc là Đại Y, một điều lại bao gồm bốn mảnh vải dài một mảnh vải ngắn, đây là loại pháp y cấp bậc cao nhất của Phật môn, còn gọi là Vô Thượng Đại Y, không phải Đại tông sư không thể mặc**. Tăng lữ bình thường không thể nào mặc được loại Đại Y này, lão tăng này sao lại có thể tự cho mình là nhất đại tông sư.
**Cà sa được may theo hình chữ nhật, chia ra làm ba loại là tiểu, trung, đại. Tiểu y gọi là y An-đà-hội (Antaravasaka) là y mặc bên trong. Y An-đà-hội chỉ có 5 mảnh nên còn gọi là y ngũ điều, cả tấm y gồm mười miếng, cứ 1 miếng dài, 1 miếng ngắn ráp lại vào nhau theo chiều dọc gọi là một điều. Trung y gọi là y Uất-đa-la-tăng (Utarasangha) là y mặc ở trên y An-đà-hội. Y này gồm 7 mảnh nên còn gọi là y thất điều, cả tấm y gồm 21 miếng, cứ 2 miếng dài thì 1 miếng ngắn ráp lại thành một điều. Đại y gọi là y Tăng-già-lê (Sangati) là y đắp ngoài của chư tăng. Y này gồm 9 mảnh nên còn gọi là y cửu điều. Cả tấm y gồm 27 miếng, mỗi hàng hai miếng dài một miếng ngắn ráp lại gọi là một điều. Luật Phật cũng quy định, tùy theo cấp bậc và đạo hạnh mà chiếc y Tăng-già-lê có thể có từ 9 đến 25 điều. Những vị càng đạo cao đức trọng càng có tấm y Tăng-già-lê nhiều điều
"A Di Đà Phật, ngươi là người phương nào, đêm khuya lẻn vào đại trướng muốn làm gì?" Hai bên nhìn nhau một lúc, lão tăng mở miệng hỏi trước.
"Vô Lượng Thiên Tôn, đại sư, bần đạo là đạo nhân Thượng Thanh Tông, trước nay vẫn một mực thanh tu trong núi, bỗng nhiên nghe tin đại quân nước Tấn ta tới đây bình Man, nên mới đến cầu xin tha thứ cho những người Miêu sống trong núi này. Bọn họ không có tâm tư phản loạn, khẩn cầu tướng quân nương tay tha cho bọn họ một con đường sống." Mạc Vấn chắp tay đáp, lão tăng nhân này đã có thể phóng linh khí ra ngoài, hẳn là cao thủ đã vượt qua Thiên Kiếp, ngoài ra nếu lão đã đi cùng quân đội, chắc là cao thủ triều đình mời tới giúp sức.
Lão tăng nhân nghe vậy không nói gì, mà nhìn kỹ Mạc Vấn từ trên xuống dưới, chốc lát sau mới mở miệng, "Nếu đã như vậy, vì sao đêm khuya mò tới, lại còn lén la lén lút, chẳng lẽ đây cũng là tác phong hành sự của Đạo gia?"
Mạc Vấn nghe xong nhíu mày, tăng nhân này nói chuyện làm nhục Thượng Thanh, thật là đáng ghét, hắn cũng không khách khí đáp, "Đại sư ẩn nấp bên ngoài lều, nhân lúc bần đạo không đề phòng ra tay đánh lén, hành vi như vậy cũng là tác phong hành sự của Phật Môn các ngươi sao?"
Tăng nhân kia nghe vậy sắc mặt kịch biến, ngay vung pháp trượng lên muốn động thủ. Đúng lúc này gã đàn ông mập trong đại trướng đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, thấy lão tăng nhân sắp động thủ với Mạc Vấn thì vội vàng ngăn lại, "Quốc sư khoan hãy động thủ, vị đạo trưởng này cũng không làm gì ta."
Mạc Vấn nghe vậy thì sáng tỏ, chẳng trách người này ăn mặc cao quý như vậy, thì ra là Hộ quốc Pháp sư đương triều của nước Tấn.
"A Di Đà Phật, bần tăng nghe tin đến chậm, mong Vương tướng quân chớ trách." Lão tăng nhân nghe vậy thu hồi pháp trượng, xoay người hành lễ với gã mập.
"Không dám, không dám, quốc sư là người giám sát do đích thân Thánh Thượng chỉ định, rất nhiều yêu ma quỷ quái trên đường đều nhờ có quốc sư xuất thủ hàng phục, chuyện nhỏ thế này sao dám làm phiền quốc sư. Cũng không còn sớm nữa, quốc sư nên bảo trọng pháp thể, sớm nghỉ ngơi đi." Gã mập tựa hồ rất kiêng kỵ lão tăng nhân, nói năng hết sức khách khí.
"Dám hỏi Vương tướng quân, gã đạo nhân này đêm khuya tới vì chuyện gì?" Lão tăng nhân biết rõ còn hỏi.
"Trên đường dẹp loạn có hai nơi là thôn trại của người Miêu, theo tin báo thì những người Miêu này ngày thường cũng ít gây chuyện ác. Vị đạo trưởng này lo sợ đại quân ta đến giết hại bọn họ nên mới tới cầu xin tha thứ, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ." Gã mập được gọi là Vương tướng quân cười ha ha nói.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng cũng yên tâm, phàm là việc dùng lễ cầu người, thế ắt phải đưa tặng người, chỗ vàng bạc kia nếu đưa cho hắn vào ban ngày, hắn tất không thể nuốt một mình. Mà nay tất cả vàng bạc đều thuộc về hắn, cộng thêm có đan dược đi kèm, đương nhiên hắn sẽ nói tốt cho người Miêu.
"A Di Đà Phật, chuyện hành quân bần tăng vốn không nên lắm miệng, nhưng bất kể chuyện gì cũng phải tuân theo quy định của triều đình, lần này bình Man, nơi nào đại quân ta đi qua cũng có bộ tộc dâng thư xin hàng, những người Miêu này cũng không thể ngoại lệ." Lão tăng lên tiếng.
"Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, quốc sư nói rất phải, " mập mạp đàn ông nói đến đây phất tay bảo đám lính canh gác, "Tới đây, mau cầm đuốc hộ tống quốc sư trở về an toàn, nếu để quốc sự trên đường vấp ngã thì các ngươi chớ trách."
Gã mập mặc dù nói năng khách khí, nhưng lão tăng đã nghe ra ý đuổi người, cũng đoán được gã đã nhận trọng lễ của Mạc Vấn rồi, do vậy bất mãn nhìn gã một cái, trước khi đi lại quay đầu liếc xéo Mạc Vấn rồi mới phẩy áo bỏ đi.
Gã mập đợi đến khi lão tăng đi xa mới nói với Mạc Vấn, "Đạo trưởng đừng trách, hòa thượng này là giám quân do Thánh thượng phái tới, ngay cả ta cũng không thể tùy ý đắc tội, nếu hắn đã nói thế, người Miêu không giao nộp thư xin hàng sợ là không được, xin đạo trưởng trở lại báo với vị nữ tộc trưởng xinh đẹp kia tới đây một chuyến, dâng lên thư hàng cho có lệ."
Mạc Vấn nghe vậy thầm nhíu mày, vốn sắp đại công cáo thành thì lại bị gã hòa thượng này thọc gậy bánh xe, sinh thêm rắc rối. Thế nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đồng ý dâng lên thư hàng.
Gã mập thấy Mạc Vấn khẽ nhíu mày, bèn vội lên tiếng, "Đạo trưởng cứ yên tâm, lúc này cục diện trong triều đã định, chúng ta ít ngày nữa sẽ thu quân về kinh, Miêu trại kia chúng ta sẽ không tiến đánh nữa."
"Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo xin đi trước." Mạc Vấn chắp tay với gã đàn ông rồi thi xuất thân pháp, lắc mình biến mất.
Trở lại chỗ cũ, lão Ngũ vui mừng tiến lên đón, "Lão gia, có phải chuyện đã làm xong rồi không?"
"Không thể thành công mĩ mãn, vẫn còn để lại một cái đuôi." Mạc Vấn nhíu mày nói.
"Đuôi gì?" Lão Ngũ không hiểu.
"Không có gì." Mạc Vấn lắc đầu, thi xuất thân pháp lao về hướng Bắc, lão Ngũ vội vàng đi theo.
Do không phải mang nặng nữa nên lúc về nhanh hơn rất nhiều. Trên đường về Mạc Vấn một mực cau mày, nguyên nhân có hai, một là câu nói sau cùng của gã đàn ông kia cho thấy gã thuộc họ Vương, căn cứ thời điểm quân đội xuôi Nam cùng với việc Vương Thượng thư gặp rủi ro mà suy đoán, lần này tới bình Man rất có thể là Vương gia đang cùng Hoàng thất tranh đấu, đây chỉ là một nước cờ trong đó. Vương gia mượn danh nghĩa Bình Man Đại tướng quân điều động quân đội, có quân quyền trong tay, bọn họ sẽ có cơ hội xoay chuyển tình hình. Vương Thượng thư có thể khôi phục nguyên chức, nói lên Vương gia lần này tranh đấu với Hoàng thất đã giành thắng lợi, vậy nên đám quân này mới có thể khải hoàn về kinh. Tranh đấu quyền lực phức tạp như vậy, ngày sau nếu hắn tiến thân chốn quan trường nhất định là sẽ tranh đấu sứt đầu mẻ trán, không khỏi phiền não.
Thứ hai là, gã mập kia có nói “Xin đạo trưởng trở về báo với vị nữ tộc trưởng xinh đẹp kia tới đây một chuyến”. Như vậy có thể thấy quân Tấn trước đó đã nắm rất rõ tình huống các tộc ở Man hoang này, người này hẳn đã nghe nói Long Hàm Tu xinh đẹp nên hết sức hiếu kỳ, cho nên mới nói với hắn như thế. Gã mập này là đồ háo sắc, nếu Long Hàm Tu tới đó, ắt sẽ không thể nguyên vẹn trở ra.
Lúc này đã là đầu hạ, trời sáng rất sớm, lúc hai người trở về Miêu trại bầu trời đã sáng choang, Long Hàm Tu thấy hai người trở về vội chạy ra nghênh đón.
"Thế nào?" Long Hàm Tu vội vàng hỏi.
"Bọn họ sẽ không tới tấn công Miêu trại, nhưng các ngươi phải dâng lên thư hàng." Mạc Vấn không hề giấu giếm, chuyện này sớm muộn cũng phải nghĩ cách ứng phó.
"Dâng thư hàng là chuyện nhỏ, có thể giữ được thôn trại là may mắn lắm rồi." Long Hàm Tu vui mừng gọi tộc nhân, báo cho họ biết tin tức tốt lành này, đám đàn ông đứng bên ngoài nhận được tin cũng vui mừng quay về trại nhỏ báo tin mừng.
"Lão gia, cái đuôi đâu?" Lão Ngũ ngáp.
"Đuôi gì?" Mạc Vấn quay đầu hỏi.
"Cậu không phải từng nói chuyện này còn để lại cái đuôi sao?" Lão Ngũ vẫn không quên chuyện lúc trước.
"Bọn họ muốn Long cô nương đích thân dâng thư hàng, ta lo lắng Long cô nương khó mà toàn thân trở về." Mạc Vấn nhìn Long Hàm Tu cách đó không xa đang nói chuyện vui vẻ cùng tộc nhân.
"Hừ, ta còn tưởng chuyện lớn gì chứ, nếu cậu không còn chuyện gì khác, ta về trước ngủ đây." lão Ngũ lơ đễnh đáp.
Mạc Vấn quay đầu lại, giơ tay bảo gã cứ về. Lão Ngũ vừa đi vừa ngáp hướng về phía bắc trại, chưa đi được bao xa thì có mấy cô gái Miêu chạy tới đón gã, lão Ngũ trong nháy mắt mệt mỏi bay hết sạch, cười nói vui vẻ với các nàng.
"May nhờ có ngươi, chúng ta mới có thể bảo toàn được khu trại." Long Hàm Tu báo tin vui cho tộc nhân rồi xoay người trở lại cạnh Mạc Vấn.
"Tu vi của ta không đủ, không thể thành công mĩ mãn, gã tướng quân kia muốn ngươi tự mình đến dâng thư xin hàng." Mạc Vấn nói.
"Ta đã nói rồi, dâng thư hàng chỉ là chuyện nhỏ, ta đi một chuyến cũng không có gì." Long Hàm Tu cười nói.
"Tên tướng quân kia không phải chính nhân quân tử, nếu ngươi đến đó, sợ rằng gã sẽ nhân cơ hội ức hiếp ngươi." Mạc Vấn xoay người đi về hướng bắc.
"Hắn sẽ bắt ta mang về nước Tấn sao?" Long Hàm Tu nghe vậy hơi khẩn trương.
"Cũng không chắc lắm." Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi lên tiếng, bên người gã mập kia là hai nữ tử đều là người Hán, có thể thấy được gã vẫn thích con gái Hán, đối với người Miêu chẳng qua là hiếu kỳ.
"Không bắt ta đi là tốt rồi, gã không đánh trại của chúng ta, phục vụ hắn một lần cũng không sao." Long Hàm Tu vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn Long Hàm Tu, ánh mắt cùng vẻ mặt của nàng không hề có sự giả tạo hay bất đắc dĩ, điều này nói lên nàng không hề để tâm chuyện này.
Mạc Vấn không tin nàng không cảm thấy nhục nhã, hắn nhìn thẳng vào mắt Long Hàm Tu thật lâu, thê nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể phát hiện dấu hiệu nguỵ trang. Long Hàm Tu quả thật không hề để tâm, nàng là người Miêu, dân cư ở đây còn chưa được khai hóa, nàng dửng dưng như vậy cũng chẳng có gì lạ.
"Tại sao ngươi nhìn ta như vậy?" Long Hàm Tu bị Mạc Vấn nhìn chằm chằm có chút sợ hãi.
"Không có gì." Mạc Vấn thu hồi tầm mắt bước về phía trước.
"Chúng ta không biết viết chữ, còn phải phiền ngươi viết giùm thư xin hàng." Long Hàm Tu theo sau.
"Ừ, ta hơi mệt chút, ngươi cứ làm việc của mình đi." Mạc Vấn khoát tay bảo Long Hàm Tu.
"Được, ta đi chuẩn bị cho ngươi ít thức ăn." Long Hàm Tu xoay người vui mừng chạy đi.
Mạc Vấn không hề ngoái đầu lại, chậm rãi bước từng bậc lên núi. Mặc dù hắn với Long Hàm Tu không có tư tình gì, nhưng trong lòng vẫn rất nặng nề, nam nhi trên đời phải bảo vệ người nhà bằng hữu của mình, thế nhưng hắn không thể làm được những việc này, không phải do hắn không nỗ lực, mà bởi hắn không có đủ năng lực, với lại có vài người hắn tự cho rằng mình cần phải bảo vệ lại không cần hắn bảo vệ.
Nội tâm nặng trĩu nhanh chóng chuyển thành oán giận. Chuyện này đều do tên Hộ quốc Pháp sư gây nên, nếu không có sự xuất hiện của hắn thì Long Hàm Tu đâu phải chịu nhục như vậy. Có điều phản ứng của Long Hàm Tu khi biết chuyện càng làm hắn thất vọng, phản ứng của nàng theo một cách nào đó cũng giống hệt Lâm Nhược Trần. Kinh Dịch viết: “nam là Cấn Sơn, nữ là Khảm Thuỷ” quả thực có đạo lý, phụ nữ vốn có tính thuỷ, chảy qua nơi nào thì mang hình dạng của nơi đó.
Trở lại sơn động, Mạc Vấn để nguyên quần áo nằm vật xuống, lúc này trong lòng hắn chất đầy nỗi oán hận cùng căm ghét vô hình, hắn ghét những tên hòa thượng đầu trọc, lại càng chán ghét những cô gái vốn tính Thuỷ kia. Nếu trước kia Lâm Nhược Trần là nỗi ác mộng cả đời Mạc Vấn, thì bây giờ tất cả cô gái trên thế gian đều trở thành Tâm Ma của hắn...