Mạc Vấn cho ra suy đoán này không phải không có nguyên nhân, lúc này vẻ mặt của lão đạo và đạo cô trung niên kia rất nghiêm túc, khác biệt là trên mặt lão đạo có vài phần thương tiếc, mà đạo cô trung niên mặc vũ y ngũ sắc kia vẻ mặt đầy nghiêm khắc.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Xu Tử Thiên Tuyền Tử ra mắt hai vị thượng tiên." Mạc Vấn và A Cửu liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu thật thấp với hai người.
"Miễn lễ." Lão đạo than thở khoát tay.
"Thiên Tuyền Tử, ngươi biết tội chưa?" Đạo cô trung niên căm tức nhìn Mạc Vấn, sau đó cao giọng vấn trách A Cửu.
"Bần đạo, bần đạo..." Đối mặt với quát hỏi của tiên nhân, A Cửu rất căng thẳng, hai vị tiên nhân này có thể xuất hiện trong nháy mắt, ít nhất cũng là Thượng Thanh Kim Tiên.
"Bẩm nguyên quân..." Mạc Vấn nghiêng người tiến lên.
"Không ai dạy ngươi lễ nghi của bổn phái sao? Lui xuống!" Đạo cô trung niên nhướng mày quát mắng.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng chợt lạnh, cúi đầu lui về phía sau.
"Nếu ngươi đã không nói, vậy để bổn tọa làm thay, tổ sư từ bi, có tâm dạy dỗ dị loại, mở ra cánh cửa học hỏi uyên bác, ngươi tiếp nhận thiên ân được bái nhập Thượng Thanh, không biết mang ơn ngược lại coi thường giới luật tổ sư, lấy thú thể bẩn thỉu dâm hoặc đồng môn thất khiếu, mà nay cái chết lâm đầu, ngươi đã biết tội chưa?" Đạo cô trung niên lạnh giọng khiển trách.
A Cửu nghe khiển trách, sắc mặt trăng bệch, cúi đầu run rẩy.
"Tiên trưởng minh giám, tiện nội ăn nấm kim ngọc, đã bỏ đi khí tức dị loại." Mạc Vấn không dám nói với đạo cô trung niên kia, liền nói với lão đạo hiền hòa bên cạnh.
"Thế gian làm gì có thứ gì rửa sạch được xương cốt, thú loại hóa người, nếu không chứng được Thiên Tiên chi vị thì không thể đầy đủ thất khiếu." Lão đạo rũ mắt lắc đầu.
"Nhưng tiện nội quả thực đã không còn khí tức dị loại." Mạc Vấn khẩn trương đổ mồ hôi.
"Ngươi tra xét không ra thì bọn ta cũng tra xét không ra sao?" Đạo cô trung niên hừ lạnh sau đó vươn tay nắm lấy tay áo bên phải của A Cửu.
Mạc Vấn thấy vậy vội vàng kéo tay trái của A Cửu, "Luật lệ các triều đại nếu phụ nữ có tội, chồng là người nhận, nàng là vợ của ta, cho dù có tội theo lý nên giáng tội ta."
"Thân là Thượng Thanh chuẩn đồ, không tu đức, chìm đắm trong trụy lạc, bỏ vàng ngọc lấy ruột bông rách nát này, nếu không phải có giáo quy trói buộc, bổn tọa sẽ xử trí ngươi trước, còn không mau buông tay!" Đạo cô trung niên giơ tay phất tay áo.
Linh khí vô hình bay đến, Mạc Vấn như bị sét đánh, tuy quanh thân đau đớn khó nhịn nhưng vẫn không buông tay, "Nguyên quân từ bi, tiên trưởng từ bi, quả thực vãn bối có sai trái, tiện nội cũng có sai trái, bọn ta nhận tội, cầu xin thượng tiên khai ân một lần, cho vãn bối lập công chuộc tội, nếu có được cơ hội này, bất kể vất vả gian khổ thế nào, đều nguyện làm tất cả."
"Thế gian không phải chỉ có một mình ngươi có thể gánh vác đại sự." Đạo cô trung niên khinh thường liếc nhìn Mạc Vấn, lại giơ tay muốn phất tay áo, lão đạo lại giơ tay ngăn cản đạo cô trung niên kia, vươn tay phải cách không nắm lấy chiếc áo khoác đưa cho A Cửu, "Mặc thêm áo đi."
"Người sắp chết, mặc thêm hay không có gì khác biệt?" Đạo cô trung niên nhìn lão đạo bất mãn.
Mạc Vấn nghe vậy sợ hãi nên liền bất chấp, quỳ xuống cầu xin, "Cầu tiên trưởng chỉ một con đường sống."
"Không phải tất cả sai lầm đều có thể bù đắp." Lão đạo lắc đầu thở dài.
A Cửu lúc trước vẫn luôn kinh hoàng, thấy cử động của Mạc Vấn thì rất đau khổ, xé rách tay áo bên phải xoay người ôm lấy Mạc Vấn, "Lão gia, không cần cầu người, có thể giao thân cho chàng chính là may mắn của A Cửu, dù chết cũng không hối hận, chẳng qua không thể lưu lại con cháu cho lão gia, ta rất nuối tiếc..."
"Chết đến nơi còn không biết xấu hổ." Đạo cô trung niên phất tay áo khiến A Cửu đụng vào bức tường phía Tây.
"Ức hiếp người quá đáng!" Mạc Vấn thấy vậy không nhịn được giận dữ, linh khí bay ra, Cầm Phong Quỷ Thủ phóng thẳng về phía mặt đạo cô.
"Không phân biệt được tôn ti." Đạo cô trung niên kia không ngờ Mạc Vấn lại dám động thủ với bà, giận dữ lại phất tay áo bên trái, Mạc Vấn bị ngăn cản giữa chừng, bị linh khí lạnh thấu xương phản chấn bay ngược về.
Mạc Vấn đụng nát bàn ghế phía bắc rơi xuống góc tường, đạo cô trung niên đã duỗi tay nắm A Cửu lên, quyết muốn mang nàng rời đi.
"Ai dám thương tổn chút nào đến nàng, ta nhất định sẽ khiến hắn tỏa cốt dương hôi*." Mạc Vấn hô.
*Tỏa cốt dương hôi: sau khi chết sẽ nghiền xương thành tro
"Không biết tự lượng sức mình." Đạo cô trung niên cười lạnh sau đó biến mất cùng với A Cửu.
Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía lão đạo áo xanh, hắn không cầu xin nữa, mà chỉ nghiêm mặt nhìn thẳng, lúc này điều duy nhất hắn có thể làm chính là biểu thị quyết tâm với lão đạo, hy vọng đối phương có thể có chút lo ngại mà giữ lại tính mạng cho A Cửu.
"Người trẻ tuổi đi lệch là khó tránh khỏi, nhớ kỹ nên lưu lại đường sống cho mình." Lão đạo lắc đầu sau đó biến mất tung tích.
"Các ngươi sẽ làm gì nàng?" Mạc Vấn đề khí hô to.
Âm thanh vang vọng trong chính đường, đã không còn ai trả lời.
Mạc Vấn vội vàng bò dậy chạy về phòng trong, A Cửu không ở trên giường, lạc anh loang lổ trên đệm chứng tỏ chuyện vừa rồi quả thật từng xảy ra, đau nhức tê dại trên người cho thấy lúc trước không phải ảo giác, khí tức dị loại của A Cửu chưa tẩy sạch, hai người vượt qua lôi trì người và dị loại không thể lấy nhau, vi phạm giáo quy, bị trừng phạt chính là dị loại.
Mạc Vấn ngây ngốc đứng ngẩn người, hắn không biết A Cửu bị đạo cô kia mang đi đâu, cũng không biết A Cửu sẽ phải chịu trừng phạt thế nào, lúc trước ở nơi này hắn bận rộn giành lại ba quận, là A Cửu sau khi tìm đọc kinh văn điển tịch biết được người và dị loại lấy nhau bên bị trách phạt là dị loại, nếu nàng đã biết điều này, tất nhiên cũng biết sẽ phải chịu trừng phạt gì, trừng phạt này có thể là lấy đi tính mạng, nếu không trước khi chia tay A Cửu sẽ không nói ra những lời kia với hắn.
Sau thời gian ngây ngốc chốc lát, Mạc Vấn cầm lấy bọc quần áo A Cửu để lại, mang theo Hắc đao lăng không tiến về phía Bắc, việc gấp bây giờ là xác định người cùng dị loại lấy nhau thì dị loại phải chịu hình phạt như thế nào, mà hắn không có chỗ nào để thỉnh giáo, chỉ có thể trở lại Vô Lượng sơn tìm Thanh Dương Tử.
Trên đường ra Bắc Mạc Vấn vẫn luôn bức linh khí đến cực hạn, lao nhanh như gió, biến cố tới quá đột nhiên, cũng quả thật quá lớn, hắn có hơi sửng sốt, vẫn còn ở trạng thái mê mang bị đả kích lúc đầu nên còn chưa cảm giác được thống khổ. Thực ra hắn đã cảm nhận được được rồi, chỉ là không dám tin đây là sự thật.
Bởi vì trong lòng nóng nảy, Mạc Vấn chọn đường thẳng mà đi, chỉ một ngày đã đến được dưới chân Vô Lượng sơn, lúc này là buổi chiều giờ Thân, trước đó trong biên giới Mẫn châu đổ một trận tuyết lớn, mọi người ở đạo quan đang quét dọn tuyết đọng.
Đến dưới chân núi, Mạc Vấn đổi dùng Truy Phong Quỷ Bộ nhanh chóng lên núi.
"Thiên Xu Tử, có chuyện gì?" Thanh Dương Tử đang dọn tuyết nhìn thấy Mạc Vấn thất hồn lạc phách.
"Đạo trưởng, ta đã gây họa." Thấy Thanh Dương Tử, Mạc Vấn gần như không nhịn được rơi lệ, lão đạo tu vi bình thường này là một trưởng giả duy nhất có vẻ mặt ôn hòa với hắn.
"Thiên Tuyền Tử?" Thanh Dương Tử lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Mạc Vấn xấu hổ gật đầu, lần trước lúc trở về Vô Lượng sơn Thanh Dương Tử đã từng cảnh cáo hắn, kết quả hắn vẫn vượt qua lôi trì.
Thanh Dương Tử đưa cây chổi qua cho đạo đồng, đi lên dẫn Mạc Vấn đi về phòng, "Đừng lo lắng, hiện giờ Thiên Tuyền Tử ở đâu?"
"Bị vị tiên trưởng truyền thụ pháp thuật cho bọn ta và một vị nguyên quân thân mặc vũ y ngũ sắc mang đi rồi." Mạc Vấn đáp.
"Năm đó truyền thụ pháp thuật cho các ngươi là Thiên Môn đạo trưởng, cũng đã từng là Thượng Thanh chuẩn đồ giống các ngươi, tám trăm năm trước chứng Kim Tiên chi vị được tổ sư thu nhận, sau đó liền do lão truyền thụ pháp thuật cho Thượng Thanh chuẩn đồ." Thanh Dương Tử nói đến đây hơi trầm ngâm, "Vị nguyên quân kia chắc là Thải Y đạo trưởng, là Tiên điểu đắc đạo, cũng là Kim Tiên vị, giám sát dị loại giáo chúng của Thượng Thanh, thiết diện vô tư, làm việc rất nghiêm khắc."
"Đạo trưởng, nếu như người và dị loại lấy nhau, dị loại sẽ phải chịu trừng phạt gì?" Mạc Vấn cũng không quan tâm hai người kia là ai, điều hắn nóng lòng muốn biết là A Cửu sẽ phải nhận trách phạt thế nào.
Thanh Dương Tử không lập tức trả lời, đi vào bên trong trạch viện mình ở nói với đạo đồng, "Mời nhị sư bá của ngươi tới đây, lấy thêm đôi đạo ủng cho Mạc chân nhân nữa."
"Đạo trưởng, ngươi vào đạo nhiều năm, tinh thông kinh văn, nhiều lần đọc điển tịch, chắc hẳn biết hậu quả của chuyện này, cứ nói đừng ngại." Mạc Vấn nôn nóng thúc giục.
Thanh Dương Tử đẩy cửa vào phòng, trong phòng có bếp lò, rất ấm áp, Thanh Dương Tử giơ tay chỉ ghế ngồi cạnh bàn, sau đó đi đến bên bếp lò nhấc ấm rót một ly nước nóng cho Mạc Vấn, "Tuy Thượng Thanh tông tiếp nhận đệ tử dị loại, nhưng giám sát rất nghiêm, giới luật mà đệ tử dị loại phải tuân thủ nhiều hơn đệ tử nhân loại tận bốn mươi điều, điều giới luật nghiêm khắc nhất của dị loại chính là không thể cùng nhân loại đồng môn lấy nhau. Nhưng đệ tử dị loại cũng không phải loài vật vô tình, mà một chữ tình lại không phải lý trí có thể áp chế, cho nên trăm ngàn năm qua có rất nhiều người vi phạm luật lệ phá bỏ giới luật."
"Những dị loại không tuân theo giáo quy này, đều bị xử trí thế nào?" Mạc Vấn truy hỏi, Thanh Dương Tử vẫn luôn không chịu nói rõ, hắn càng cảm thấy chẳng lành.
"Theo bần đạo biết những dị loại kia đều bị giam cầm." Thanh Dương Tử đặt ấm nước xuống ngồi vào bên cạnh Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy thở dài ra một hơi, hắn lo lắng nhất chính là A Cửu bị giết, chỉ cần có thể còn sống thì sẽ có biện pháp cứu nàng thoát ra.
"Ngươi không nên vui mừng quá sớm, vì nghiêm minh giới luật để răn đe giáo chúng, những nơi giam cầm kia không chỗ nào là không được thiết lập ở những nơi tồi tệ." Thanh Dương Tử lắc đầu nói.
"Có thể giữ lại mạng sống đã tốt rồi." Mạc Vấn nói, nếu đã là nhà giam, điều kiện tất nhiên sẽ không tốt.
"Lời của ta còn chưa nói xong, bị giam cầm..."
"Làm sao?" Mạc Vấn nóng nảy truy hỏi.
Thanh Dương Tử chậm rãi lắc đầu, cũng không trả lời.
Nhưng vào lúc này, Cổ Dương Tử đẩy cửa vào, Mạc Vấn vội vàng đứng dậy làm lễ.
"Rõ ràng biết đó là lôi trì còn vượt qua, không có chút định lực tự chế." Cổ Dương Tử nhét đôi giầy xách trong tay vào trong lòng Mạc Vấn, kéo ghế ra ngồi vào phía tây.
Tuy tu vi của Mạc Vấn hơn xa Cổ Dương Tử, nhưng vẫn có chút sợ Cổ Dương Tử, đây là do hạt mầm lúc ban đầu nhập môn đã gieo xuống, nghe thấy lời Cổ Dương Tử, vội vàng nói rõ tiền nhân hậu quả cho hai vị đạo trưởng.
"Đạo gia ngũ phẩm Huyền Thiên, ngươi chẳng qua là mới bước vào, ngươi không phát giác ra yêu khí, những thượng tiên kia cũng không phát giác ra sao? Thật đúng là lấy vải thưa che mắt Thánh." Giọng điệu nói chuyện của Cổ Dương Tử có mấy phần giống với đạo cô trung niên kia.
"Đạo trưởng dạy phải." Mạc Vấn cúi đầu.
"Sư huynh..."
"Không còn cách nào, từ xưa đến nay kẻ phạm giới luật bị nhốt, chưa từng nghe nói có ai sống sót đi ra." Cổ Dương Tử đứng lên, xoay người rời đi.
"Tiễn đạo trưởng." Mạc Vấn đứng dậy đưa tiễn, Cổ Dương Tử cũng không đáp lời, sãi bước ra cửa.
"Đạo trưởng, ngươi biết nơi giam cầm kia có bao nhiêu chỗ chứ?" Mạc Vấn quay đầu lại hỏi Thanh Dương Tử.
"Có hơn mười mấy chỗ, phân tán khắp nơi, cho dù ngươi ngày đêm bôn ba sợ là cũng phải tìm hơn ba năm." Thanh Dương Tử nói.
"Làm phiền đạo trưởng lấy những kinh văn điển tịch có ghi vị trí giam cầm cho ta." Mạc Vấn nói.
"Vô dụng, những nơi giam cầm kia tuy có chỗ khác biệt, nhưng không một ngoại lệ đều không có thức ăn, lại có bình phong ngăn trở, cho dù tìm được nơi giam cầm cũng không cách nào đưa thức ăn vào." Thanh Dương Tử do dự chốc lát lên tiếng.
"Ý của đạo trưởng là?" Mạc Vấn nghe vậy như rơi vào hầm băng, "Tất cả dị loại bị nhốt đều sẽ bị chết đói." Thanh Dương Tử chậm rãi lắc đầu.
Thanh Dương Tử nói xong, Mạc Vấn sững sờ hồi lâu, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần lập tức nắm lấy bọc quần áo của A Cửu để lại lục soát một trận.
"Ngưng thần tĩnh khí, đừng nên si cuồng." Thanh Dương Tử thấy cử chỉ thất thường của Mạc Vấn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Mạc Vấn nhanh chóng liếc nhìn bọc quần áo, bên trong có quần áo thay đổi và đan đỉnh cùng với đồ vẽ phù của A Cửu, trừ cái này ra chỉ có mấy lượng bạc vụn.
"Làm phiền đạo trưởng đem những kinh văn điển tịch kia cho ta." Mạc Vấn buộc lại bọc quần áo kia.
"Cho ngươi thì có ích lợi gì? Chờ ngươi tìm được nó, nó đã là một bộ thi thể chết đói." Thanh Dương Tử lắc đầu nói.
"Trên người nàng có mang theo ba viên Ích Cốc đan, ta có thời gian ba tháng..."