Lục Minh Hiên vừa nhìn thấy Dương Tử Huyên xuất hiện, ánh mắt cũng thật kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên vừa rồi nói chuyện với chúng tôi cười hớn hở nói: "Lục Minh Hiên, tôi giới thiệu cho cậu một vị bằng hữu, vị này là bạn thân của tôi hơn hai mươi năm rồi, tên là Dương Thừa Trung, cậu nên gọi là chú Dương, cô gái bên cạnh chính là con gái của ông ta, chắc là tôi cũng không cần giới thiệu với cậu rồi, cậu còn thân thiết với con bé hơn tôi nữa mà đúng không! Lúc trước trên báo toàn là tin tức của cậu với con bé rất huyên náo, không giấu gì cậu, chú Dương biết tôi và cậu có quan hệ rất tốt, lại biết hôm nay tôi hẹn cậu đi leo núi nên cố tình muốn tôi giới thiệu cậu cho ông ấy."
"Ba thật là xấu quá đi!" Giọng nói nũng nịu của Dương Tử Huyên làm cho người ta nghe xong xương cũng mềm nhũn.
Tôi vẫn luôn nghĩ giọng của Lâm Chí Linh đã là ngọt ngào, hôm nay nghe được giọng của Dương Tử Huyên mới biết, trên đời này còn có cô gái khác sở hữu giọng nói còn đặc biệt dẻo ngọt hơn như vậy!
Dương Thừa Trung nhìn con gái mình một cách cưng chiều, nhưng ánh mắt nhìn Lục Minh Hiên thì thật nghiêm túc quan sát, giống như là ba vợ đang đánh giá con rể tương lai!
"Chú Dương khỏe." Lục Minh Hiên lễ phép vươn tay bắt tay với đối phương.
Dương Thừa Trung uy nghiêm, so với khí phách mạnh mẽ của Lục Minh Hiên, hai loại khí tràng cường đại giống như hai cao thủ đang đối chiến trong phim kiếm hiệp.
Mặc dù tuổi nhỏ hơn gấp đôi so với đối phương, nhưng khí thế của Lục Minh Hiên cũng không hề thua kém Dương Thừa Trung.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, không ai nhường ai!
Đột nhiên Dương Thừa Trung cười ha hả: "Ha ha! Tốt, chưa từng có người nào có thể đối mặt với tôi lâu như vậy mà không bị luống cuống, cậu chính là người đầu tiên đó! Cậu thanh niên, cậu tên là Lục Minh Hiên phải không?"
"Đúng vậy."
"Không tệ, cậu rất có tiền đồ, còn có tầm nhìn, tuyệt đối là nhân tài! Tôi rất xem trọng cậu." Dương Thừa Trung khẳng định, sau đó quay đầu sang nói với Dương Tử Huyên: "Cậu ta được qua cửa."
Dương Tử Huyên nghe xong cực kỳ hưng phấn: "Ba đồng ý rồi sao?"
"Ừ!"
"Thật tốt quá, ba, con yêu ba...." Dương Tử Huyên cao hứng ôm lấy ba cô ta, lại nghịch ngợm quay sang thè lưỡi với Lục Minh Hiên, còn vươn hai ngón tay ra làm tư thế chiến thắng.
Chuyện này thật...... Tôi nhíu mày, lén nhìn sang Lục Minh Hiên, nhưng khuôn mặt anh ta vẫn lạnh lùng như vậy, không có vẻ gì vui mừng, cũng không có tức giận, không rõ anh ta đang nghĩ gì.