"Con không muốn!" Lục Minh Hiên hét to: "Con không cần phụ nữ giúp đỡ, con chỉ muốn ở cùng người phụ nữ mình thích, không hơn..."
"Chát" một tiếng, tiếng tát tai vang vọng trong phòng khách.
Tôi cả kinh trong lòng, nhìn gương mặt Lục Minh Hiên nhanh chóng bị sưng đỏ, còn có hai tay Lục Chấn Hải đang giơ lên cao, kinh ngạc nói không nên lời...
"Ba đánh đi, đánh đi, có gan thì đánh chết con đi!" Lục Minh Hiên không sợ chết nhìn chằm chằm Lục Chấn Hải.
"Con..." Lục Chấn Hải tức điên người, run run giơ tay cao lên, lại sắp giáng xuống một bạt tai nữa.
"Không được..." Tôi vô thức la lên, quá đáng sợ, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ lại tiếp tục như vậy, tôi không muốn.
Bàn tay Lục Chấn Hải dừng lại, không có đánh xuống, cứ giữ yên như vậy trên không trung, không có ý định bỏ xuống.
"Cho dù ba có phản đối như thế nào, lần này con đã quyết định, con sẽ không thay đổi! Tuyệt đối sẽ không!" Lục Minh Hiên nói xong, nắm tay tôi đi thẳng lên lầu.
Sau lưng là tiếng rống giận của Lục Chấn Hải: "Đứa con hư đốn, súc sinh... Thật là tức chết tôi..."
"Ầm" một tiếng, cửa phòng nặng nề đóng lại, khóa lại!
Lục Minh Hiên cởi áo khoác ra, quăng xuống đất! Ngồi xuống ghế salon rút điếu xì gà ra hút, hút không được vài hơi, lại nặng nề dập xuống đất, anh ta rất tức giận, nhưng lại không biết làm sao để phát tiết những bất mãn trong lòng.
Tôi đứng đằng xa nhìn anh ta, không dám đến gần, biết anh ta lâu như vậy, nhưng còn chưa bao giờ thấy dáng vẻ phát điên này của anh ta.
Mới vừa rồi còn cãi nhau huyên náo với ba mình, bây giờ khẳng định trong lòng anh ta đang rất không thoải mái, tôi sợ mình lại làm sai cái gì chọc giận anh ta.
Ánh mắt của anh ta chợt chuyển lên người tôi, đôi mắt hẹp dài thành một đường thẳng: "Em, lại đây!"
Tôi căng thẳng, nuốt ngụm nước miếng, đi tới.
Anh ta đưa một tay ôm tôi vào lòng, ép tôi ngồi lên đùi anh ta, ôm tôi thật chặt, chôn đầu sát vào trong ngực tôi, hít thở thật sâu, hai tay trói chặt thắt lưng tôi, giống như muốn bóp nát tôi, ép vào trong cơ thể anh ta.