***********************
Hôm đó, tôi thức dậy rất sớm, đứng trên ban công hóng gió biển.
Anh ta ôm thắt lưng tôi từ phía sau, giọng nói trầm thấp mang theo sự cưng chiều: "Hôm nay có đỡ hơn được chút nào hay không?"
"Ổn rồi! Không sao nữa." Tôi mỉm cười.
"Ừ." Anh ta ôm chặt tôi, không nói gì.
"Anh đừng buồn, chuyện này không liên quan đến anh đâu, lúc trước ăn quá nhiều nấm cục nên chắc là cơ thể không chịu nổi, em không quen ăn mấy món đó."
"Sao em không chịu nói sớm?" Anh ta nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi tôi một cái: "Không thích ăn thì cứ nói cho anh biết, đừng tự ép buộc bản thân mình, có biết không? Em không nói ra, làm sao anh biết được?"
Tôi biết là anh ta có ý tốt, anh ta thích cái gì, sẽ chia sẻ với tôi, chỉ là tôi không thích hợp với mấy món ăn như vậy, mà ý tốt của anh ta, tôi không đành lòng cự tuyệt.
"Ừ, em biết rồi." Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nằm trong lòng anh ta, ngửi được mùi thơm của anh ta, lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
"Đúng rồi, tối nay có một bữa tiệc, em có muốn đi cùng với anh không?" Đột nhiên anh ta hỏi.
"Đi dự tiệc sao?" Đoán chừng lại là tiệc sinh nhật mấy người bạn giàu có của anh ta chứ gì, người có tiền đúng là thích làm mấy chuyện này mà, tập hợp một đám người có danh tiếng lại một chỗ, đề cao địa vị lẫn nhau.
Tôi cảm thấy là như vậy!
"Nếu như em không muốn đi, vậy thì thôi."
"Đi đi, ở nhà cũng rất buồn chán!"
Mặc dù tôi không thích đi đến mấy chỗ như vậy, nhưng dù sao tôi cũng là vợ anh ta, trường hợp này mà ra ngoài không có bạn gái đi cùng thì không hay lắm, nếu tôi không đi theo anh ta, vậy anh ta có tìm bạn gái khác không?
Tôi lại suy nghĩ lung tung.
Lục Minh Hiên thấy tôi đồng ý đi dự tiệc, trong mắt tràn đầy sủng ái cùng vui vẻ: "Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh sẽ dẫn em đến một chỗ tốt, bảo đảm em sẽ rất thích."
Lại muốn cho tôi bất ngờ gì nữa đây? Mặc dù trong lòng tôi rất tò mò, nhưng tôi cũng không có hỏi nhiều, bởi vì tôi biết, có hỏi anh ta cũng sẽ không nói.
Tôi mặc một bộ váy lộng lẫy màu hồng, lúc cùng Lục Minh Hiên đi vào bữa tiệc, tôi nhanh chóng hối hận.
Chỗ này toàn là những người có danh tiếng, dường như đều là những nhân vật lớn mang tầm cỡ quốc tế, doanh nhân, chính trị gia, đều là những nhân vật có địa vị cao! Loại diễn viên nhỏ nhoi như tôi, trong mắt bọn họ đều sẽ cảm thấy tôi trèo cao dựa dẫm vào người khác.
Có lẽ là tôi suy nghĩ hơi nhiều, đứng thẳng người, có chút mất tự nhiên.