Mục lục
Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta trầm mặc một hồi, khẽ vuốt mặt tôi: "Chỉ là anh không muốn em lo lắng thôi, chút chuyện nhỏ này, anh có thể xử lý được, tin tưởng anh."

"Chuyện nhỏ sao? Chuyện lớn như vậy mà anh còn nói là chuyện nhỏ sao?" Tôi cắn môi: "Những chuyện này là do Dương Thừa Trung làm phải không?"

Rốt cuộc tôi cũng nhớ ra Dương Thừa Trung là ai rồi, chính là ba của Dương Tử Huyên, lần trước đi leo núi có gặp rồi! Thân phận của người đàn ông kia là gì tôi cũng không rõ lắm, nhưng nhìn khí thế của ông ta, cũng biết là người không dễ đối phó!

"Ai nói cho em biết?" Anh ta bất ngờ.

"Buổi trưa, ba anh có về nhà tìm anh, là ông ta nói." Tôi thành thật trả lởi, đột nhiên cảm thấy đau lòng, cầm tay anh ta: "Thật xin lỗi, đều là do em làm liên lụy đến anh..."

"Cô gái ngốc, em có liên quan gì đến chuyện này chứ?" Anh ta nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

"Bởi vì chúng ta kết hôn cho nên Dương Tử Huyên mới tự sát, vì vậy ba cô ta mới trách tội anh..." Tôi nhận hết trách nhiệm lên người mình, không biết tại sao, tôi trở nên rất bảo vệ anh ta.

Chắc đây chính là tình yêu! Tôi bắt đầu biết đau lòng vì anh ta rồi.

"Là do anh ra ngoài trêu chọc phụ nữ, không có liên quan đến em, đừng tự trách bản thân nữa, có biết không?" Anh ta ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Anh đã có phương án giải quyết rồi, em không cần phải lo lắng, mấy ngày nữa sẽ tương đối bận rộn, không ở bên cạnh em được, chờ anh giải quyết xong chuyện này, anh sẽ bù đắp lại tất cả cho em."

Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi còn sẽ trách anh ta sao?

"Anh đừng lo cho em, xử lý công việc cho thật tốt để còn giải thích mọi chuyện với ba anh! Ông ta biết chuyện này rồi, hôm nay lúc về nhà nhìn ông ta rất tức giận, cũng may là anh không có ở đây..."

Nhớ bộ dạng đáng sợ của Lục Chấn Hải hồi trưa, nếu Lục Minh Hiên mà có ở đây, chắc chắn sẽ bị ông ta mắng chết.

"Ừ, anh sẽ nói chuyện với ba anh, em đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu..."

Mặc dù anh ta an ủi tôi, kêu tôi tin vào năng lực của anh ta, nhưng tôi vẫn rất lo lắng cho anh ta.

Có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều, gần đây tôi bị mất ngủ, động một chút là lại cảm thấy choáng váng, rất khó chịu trong người.

Kể từ sau ngày hôm đó, tôi rất ít khi nhìn thấy Lục Minh Hiên.

Anh ta luôn đi sớm về trễ, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ta khi xem tin tức trên trên ti vi hoặc xem báo thôi, nhưng tình hình cụ thể hiện tại của anh ta tôi cũng không biết rõ, còn Lục Chấn Hải cũng không có về nhà lần nào.

Đọc bản tin trên báo, tình hình công ty anh ta hiện tại không mấy khả quan, cũng không có chuyển biến gì tốt, tôi càng xem càng lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK