Cô gái kia vừa nhìn thấy tôi, biểu tình trên mặt hơi cứng lại, mà đến khi tôi nhìn rõ cô ta, cũng thật bất ngờ.
Lại là..... Đỗ Phi Phi?
Mặt dù cô ta trang điểm đậm khiến cho người khác không nhìn ra được khuôn mặt thật, nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra cô ta.
Tôi nhìn sang Lục Minh Hiên, cho rằng anh ta sẽ mất tự nhiên hoặc lúng túng, nhưng kết quả không có, thái độ của anh ta vẫn trước sau như một, không có một tia biến hóa.
Đỗ Phi Phi phục hồi tinh thần lại, thật tự nhiên đi đến bên cạnh Lưu Tử Khiêm, khoác vào cánh tay anh ta, nhìn sang Lục Minh Hiên chào hỏi: “Lục tiên sinh khỏe, đã lâu không gặp!”
“Ừ, gần đây tôi rất bận.” Lục Minh Hiên lịch sự nâng ly chạm vào ly rượu của cô ta.
“Lục tổng giám đốc bận nhiều việc, có thể lý giải!” Tầm mắt của cô ta chuyển lên người tôi, lập tức trở nên bén nhọn: “Thật không nghĩ tới cô cũng đến đây.”
“Em cũng biết Mạc tiểu thư sao?” Lưu Tử Khiêm nhíu mày, vẻ mặt chờ xem kịch vui.
“Đương nhiên là biết. Lần trước em có nói với anh về vai nữ chính trong bộ phim mới.”
“À.....” Ánh mắt Lưu Tử Khiêm nhìn tôi càng thêm quỷ dị, nụ cười trên mặt mang ý vị sâu xa, giống như biết trước cái gì.
Tôi bị bọn họ nhìn chăm chú rất mất tự nhiên, liền nói: “Thật ngại, mọi người cứ trò chuyện đi, tôi đi vệ sinh một lát.” Nói xong tôi đi sang hướng nhà vệ sinh.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thấy người phụ nữ âm hồn bất tán Đỗ Phi Phi kia đang đứng ở bồn rửa tay.
Cô ta cố ý sao? Tại sao đi đến chỗ nào cũng gặp được cô ta!
Tôi đi đến bồn rửa ay, sửa sang lại trang phục của mình một chút, liền nghe thấy tiếng cô ta nói.
“Không thể tin được, cô và Lục Minh Hiên đi chung với nhau.”
Tôi không nói gì, chỉ mở vòi nước rửa tay.
“Thật ra, người ưu tú như Lục Minh Hiên, làm sao cô có thể buông tay được! Tôi thật là đã xem nhẹ năng lực của cô.....” Giọng nói chanh chua của cô ta lộ ra vẻ châm chọc.
Tôi lướt qua người cô ta, đang định mở cửa phòng vệ sinh ra, “ầm” một tiếng, cô ta đã đè cánh cửa lại! Cô ta đứng chắn ở trước cửa, rõ ràng là không muốn cho tôi đi ra ngoài!
“Có chuyện gì?” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Tôi còn chưa có nói xong!” Ngữ khí kiêu ngạo của cô ta giống như một nữ vương, thật giống như nếu tôi không chịu nghe hết lời cô ta nói, thì đừng mơ tưởng đi ra khỏi cánh cửa này.
“Thật xin lỗi, tôi không có thời gian.”
“Hừ! Vội vàng đi lấy lòng Lục Minh Hiên sao?” Cô ta cười lạnh, dùng ánh mắt khinh bỉ quan sát tôi: “Trang phục này là anh ta mua cho cô sao? Loại người như cô cho dù có mặc quần áo đắt tiền, cũng biến thành đồ giá rẻ! Thật là đáng tiếc cho bộ trang phục này quá đi!”