Lục Minh Hiên có thể lực vô cùng mạnh mẽ, một đêm bảy lần cũng không đủ để hình dung anh ta, đến thuốc tránh thai mà cũng không thể chịu nổi "tinh tử" của anh ta nữa!
Tâm trạng tôi nặng nề, một chút vui mừng trên mặt cũng không có.
Dường như Tiểu Vi cũng nhìn ra tâm trạng của tôi, nụ cười bên môi phai nhạt: "Sao vậy?"
"Tôi..." Haizz, một lời khó nói hết, tôi không biết phải nói như thế nào nữa.
"Có tâm sự gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ lắng nghe cô, trông cô có vẻ có rất nhiều tâm sự, tôi làm y tá lâu rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy người nào giống như cô, nhìn vẻ bi thương của cô làm người khác rất đau lòng..."
Lời của Tiểu Vi làm tôi cảm động, đúng là y tá có tấm lòng nhân ái, tôi chỉ là một bệnh nhân bình thường thôi mà cô ta cũng quan tâm tôi như vậy, cái mũi tôi chua xót, xem chút nữa là khóc lên.
Tôi cố gắng trợn mắt lên nuốt hết nước mắt trong hốc mắt vào lòng.
"Cô làm sao vậy?" Tiểu Vi lo lắng nhìn tôi.
Mặc dù tôi đã rất cố gắng, nhưng vẫn bị Tiểu Vi phát hiện.
"Tôi, không sao." Tôi hít mũi.
"Không muốn nói thì thôi vậy." Tiểu Vi khẽ vuốt lên lưng tôi.
"Tôi thật sự mang thai rồi." Tôi trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn nói chuyện này cho Tiểu Vi, mặc dù cô ta không phải là bạn tôi, nhưng mà, cô ta lại là người đầu tiên mà tôi chia sẻ chuyện này.
Một mình đối mặt với áp lực lớn như vậy, quá nặng nề, tôi muốn tìm một người để bày tỏ tâm sự.
"Đó là một tin tốt!" Tiểu Vi suy nghĩ một chút: "Chẳng lẽ cô không muốn đứa bé này sao?"
Tôi cắn môi: "Tôi uống thuốc tránh thai."
Tôi quả thật là không muốn có con, nhưng đã có đứa bé rồi, tôi nỡ lòng nào lại nhẫn tâm giết chết nó? Nhưng không may là, đứa bé này có thể không được khỏe mạnh, nếu như kết quả kiểm tra là đúng như vậy, thì tôi có muốn giữ nó cũng không được.
"Hả, uống thuốc tránh thai khẩn cấp nhưng vẫn mang thai, vậy thì không được đâu, đứa trẻ có thể sẽ bị dị dạng..." Tiểu Vi cũng thật hốt hoảng: "Làm kiểm tra nhanh lên, kiểm tra thử xem đứa bé có bình thường hay không, nếu như không bình thường thì phải sớm phá thai, nếu để qua ba tháng, cơ thể của cô sẽ bị tổn thương rất lớn."
Tiểu Vi và bác sĩ nói rất giống nhau, điều này làm cho tôi càng thấp thỏm bất an hơn.
"Tôi biết."
Tiểu Vi nhìn sắc mặt của tôi, cũng biết được đại khái là tôi đang lo lắng chuyện gì, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ là kêu tôi đừng quá lo lắng, lần sau kêu chồng cùng đi.