Người đàn ông xấu xa này, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, không phải là Dương Văn Hoa, người đàn ông trước đây của Mạc Văn Phượng sao? Đúng là ông ta vẫn không có thay đổi một chút nào, lại còn bỉ ổi như vậy, hơn nữa tóc cũng sắp rụng hết rồi, đỉnh đầu trọc lóc, thật không hiểu tại sao mắt nhìn của Mạc Văn Phượng lại kém thẩm mĩ như vậy, nhìn trúng người đàn ông này!
Mặt tôi tối sầm, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: "Sao ông lại ở đây? Ai cho ông vào đây?"
"Cái này..." Ông ta sửng sốt, giống như không nghĩ rằng tôi sẽ vô lễ như vậy.
Mạc Văn Phượng từ trong nhà bếp đi ra, thấy cảnh này, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Hây a, Oánh Oánh, con về rồi à, cái đó... Anh Văn Hoa tới đây là để sửa ống nước cho chúng ta, ống nước trong nhà bếp bị hư, vòi nước cũng luôn bị rỉ nước, nhờ có anh Văn Hoa mà..."
"Câm miệng!" Tôi trợn mắt nhìn bà ấy: "Ống nước bị hư bà không biết kêu thợ tới sửa sao? Chẳng lẽ chút tiền này tôi cũng không trả nổi à?"
"Nếu như tự mình sửa, không phải sẽ tiết kiệm tiền được hay sao, cái nào tiết kiệm được thì tiết kiệm thôi..." Giọng nói bà ấy càng ngày càng nhỏ, không dám ngẩng đầu nhìn tôi.
"Vậy bây giờ sửa xong rồi, ông có thể đi." Tôi lạnh mặt nói.
"Oánh Oánh, không thể nói như vậy." Ông ngoại không bằng lòng: "Cho dù ai đến nhà mình thì cũng đều là khách, người ta cũng tới sửa ống nước cho chúng ta, làm sao có thể đuổi người ta đi như vậy được chứ? Ở lại ăn bữa cơm đi."
Nếu ông ngoại cũng đã nói như vậy, tôi còn có thể nói cái gì bây giờ? Tôi không muốn làm ông ngoại nổi giận, dù sao ông cũng là người có bệnh, tôi không muốn chọc tức làm bệnh của ông tái phát.
Tôi làm mặt lạnh không nói gì, Mạc Văn Phượng vô cùng cao hứng: "Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, ở lại ăn bữa cơm, con đi mua thức ăn..."
Mạc Văn Phượng vội vội vàng vàng chạy đi mua thức ăn, tôi tức một bụng, muốn đi lại đi không được, bây giờ mà trở về Lục gia lại càng không được, dứt khoát đi tới ban công hóng mát một chút.
Từ độ cao mười bốn tầng, có thể nhìn ngắm biển rộng màu lam, gió biển từ từ thổi tới, mang theo mùi mặn mặn, làm lòng tôi thả lỏng hơn rất nhiều.
Đột nhiên có một bàn tay mơn trớn sau lưng tôi, tôi sợ hết hồn, xoay người lại.
"Dọa em sợ rồi phải không?" Nụ cười dâm đãng của Dương Văn Hoa treo trên mặt, cái đầu trụi lũi dưới ánh mặt trời còn phát ra tia sáng, giống như có thoa lớp dầu dừa, ghê muốn chết.
"Ông lại đây làm gì!" Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm ông ta, nhớ tới lúc nãy bàn tay ông ta sờ lên lưng tôi, nhất thời tóc gáy dựng đứng lên.