Xuất viện nửa năm.
Đứa bé dưới sự chăm sóc chuyên nghiệp của các bác sĩ và y tá, vô cùng khỏe mạnh lớn lên.
Tô Quân đúng là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt, anh ta rất yêu tôi, cả con của chúng tôi nữa.
Bất kể tôi yêu cầu cái gì, anh ta cũng sẽ thỏa mãn tôi, đương nhiên, yêu cầu của tôi cũng không quá mức, đều là những việc nằm trong khả năng của anh ta thôi.
Anh ta cưng chiều tôi, yêu tôi, tôi có thể nhận thấy, được một người đàn ông cưng chiều như vậy, tôi dần dần trở nên càng rỡ, lá gan cũng càng ngày càng lớn.
"Ông xã, bây giờ anh biến ra một bó hoa hồng cho em có được không?"
"Được!" Anh ta dịu dàng cười, sảng khoái đáp ứng.
Nhưng xung quanh đây có hoa sao?
Trùng hợp, cách đó không xa có một chàng thanh niên đang cầm một bó hoa hồng cầu hôn với bạn gái, anh ta quỳ gối, mỉm cười chân thành nhìn cô gái: "Trân Trân, cưới anh đi!"
Cô gái ngượng ngùng cúi đầu, còn chưa kịp gật đầu.
Tô Quân đi tới, nói với chàng thanh niên kia: "Có thể bán bó hoa hồng này cho tôi có được không?"
"Cái gì?" Chàng thanh niên nhíu mày.
"Một trăm vạn!" Anh ta nhẹ nhàng ném ra một câu.
"Hả?" Chàng thanh niên khiếp sợ, gương mặt lộ rõ sự khó tin.
Một tờ chi phiếu đưa qua, chàng thanh niên không kiềm được mà đưa tay tiếp nhận, sau đó đưa bó hoa hồng qua cho Tô Quân.
"Anh..." Cô gái đứng bên cạnh tức giận giậm chân.
Tô Quân rất phong độ mỉm cười, từ trong bó hoa rút ra một cành hoa hồng đưa cho cô gái: "Cái này tặng cho cô."
Gương mặt đẹp trai nở lên một nụ cười đầy ôn nhu, làm cô gái hơi sững sờ, lập tức nhớ ra: "Anh, anh là Tô Quân sao? Anh đóng vai nam chính trong "Ông xã tôi cô cùng giàu có" có phải không?"
Tô Quân không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt cười, đương nhiên là ngầm thừa nhận.
"Ô, trời ạ, là diễn viên Tô Quân!" Cô gái cực kỳ hưng phấn, nâng niu nhận lấy cành hoa hồng từ trong tay Tô Quân, xin được chụp chung với anh một tấm hình, sau đó hưng phấn rời đi cùng với chàng thanh niên.
Tô Quân vinh hạnh cầm bó hoa đến trước mặt tôi: "Mặc dù có hơi lâu, nhưng vẫn có thể lấy được bó hoa."
Tôi "phì" cười một tiếng.