Dù sao bà ấy cũng sẽ trăm phương ngàn kế muốn lấy được năm trăm vạn kia từ tay ông ngoại.
"Ông cất rồi, sẽ không để mẹ con tìm được, năm trăm vạn đó, ông ngoại giữ lại cho con, sau này con sinh con, ông ngoại sẽ cho nó một bao lì xì." Ông ngoại cười ha hả.
Con? Quá xa vời rồi, tôi không muốn sinh.
Nếu như có sinh con, tôi và Lục Minh Hiên lại có thêm một phần trách nhiệm! Hiện tại tôi không có tinh thần và sức lực để đi chăm sóc một đứa bé, quan trọng nhất là, tôi cảm thấy trong tương lai tôi sẽ ly hôn cùng Lục Minh Hiên, đoạn hôn nhân này khẳng định sẽ không kéo dài được lâu, sinh con cũng là gánh nặng, sau này nếu để Lục Minh Hiên cướp đi, tôi sẽ không chịu nổi.
Hợp đồng ly hôn cũng ghi rõ, ly hôn, đứa con thuộc về anh ta! Mặc dù tôi có thể lấy được một tỉ, nhưng tôi vẫn muốn lấy con hơn! Nếu như không giữ được con, tôi cũng tình nguyện không muốn một tỉ kia, vậy thì không sinh con là được rồi!
Tôi tự mình nấu cơm cho ông ngoại ăn, lâu rồi không có xuống bếp, hơi lạ tay lạ chân, nhưng nấu ra mùi vị cũng không tệ, ông ngoại ăn rất vui vẻ.
Ăn cơm rất no, tôi thuận tay cầm một tờ báo đọc lướt qua, đột nhiên, tầm mắt bị thu hút bởi một cái tựa đề!
Diễn viên nổi tiếng Tô Quân tiết lộ bí mật, tuyên bố tạm thời rút lui khỏi làng giải trí, tiếp quản gia sản giá trị nghìn tỉ, nhậm chức chủ tịch tập đoàn Hoa Phong...
Tin tức này làm cho tôi kinh hãi, trên ảnh là hình ảnh của Tô Quân ở cuộc họp báo, mấy trăm ký giả cầm máy chụp hình cùng lúc hướng về anh ta điên cuồng chụp ảnh, trước mặt là vô số microphone phỏng vấn, vẻ mặt anh ta lạnh lùng hơn lúc trước.
Trên báo ghi, ba của Tô Quân bị bệnh ung thư, cho nên Tô Quân phải nhanh chóng trở về, cũng ngay lập tức tiếp nhận vị trí chủ tịch, đại minh tinh lập tức trở thành tỉ phú chủ tịch, ở làng giải trí thật là hiếm thấy!
Tôi đã từng nghe qua tập đoàn Hoa Phong, không ngờ gia thế của Tô Quân lại hiển hách như vậy!
Tô Quân thích đóng phim như vậy, anh ta còn có cơ hội quay lại làng giải trí không? Tiếp nhận vị trí chủ tịch, sẽ phải bận rộn rất nhiều việc, tôi nghĩ, chúng tôi sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa.
Mạc Văn Phượng trở lại, tâm trạng bà ấy dường như rất tốt, giống như ăn kẹo, trên miệng treo nụ cười nhàn nhạt, lúc thấy tôi, khuôn mặt cười tươi rói.
"Chà, Oánh Oánh đã về rồi sao!"