"Tôi sẽ bị mù sao?" Lục Minh Hiên đột nhiên thốt lên.
"Đừng nói nhảm." Tôi căng thẳng, bắt đầu có chút luống cuống, nếu như anh ta mà bị mù, sẽ không thể nào nhìn thấy tôi và con trai được nữa, cũng không nhìn thấy được ánh mặt trời, chuyện này đối với anh ta mà nói, không phải là rất tàn nhẫn sao?
Mù, là một chuyện đáng sợ đến cỡ nào cơ chứ!
Anh ta chính là vì muốn cứu con trai mà bị mù, nội tâm tôi làm sao mà yên ổn được nữa chứ?
"Anh sẽ không sao đâu..." Tôi nắm tay anh ta thật chặt.
"Nếu như anh bị mù, em có rời bỏ anh không?"
"Đừng nói như vậy, anh nhất định sẽ không có chuyện gì hết."
"Anh chỉ nói là nếu như thôi, mau trả lời anh đi..."
"Sẽ không, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh..."
"Vậy nếu như, anh không có mù thì sao? Em vẫn sẽ ở bên cạnh anh chứ?" Anh ta nắm tay tôi thật chặt.
"Em..." Nước mắt từ trong khóe mắt tôi chảy ra, tôi gật đầu một cái.
"Anh không nghe được giọng nói của em... Trả lời anh đi..."
"Em và con trai sẽ không rời bỏ anh, vĩnh viễn... Cũng sẽ không..." Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn mặt anh ta.
Anh ta cười, nụ cười này so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ còn rực rỡ hơn.
"Vậy thì thật là quá tốt, có hai người ở bên cạnh làm bạn, coi như không nhìn thấy gì nữa, anh cũng không sợ, bởi vì hai người chính là ánh mặt trời của anh..."
"Em không cho anh nói như vậy, anh nhất định phải khỏe mạnh!"
Anh ta cười, đưa tay lau mặt tôi, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi...
*******************
Một năm sau...
"Bà xã, anh về rồi!"
Hai cánh tay thật dài từ sau lưng ôm lấy tôi, má phải bị người khác hung hăng hôn một cái.
"Sao anh về sớm quá vậy!" Tôi xoay người ôm anh ta, chóp mũi nhẹ nhàng chạm lên mặt anh ta.
"Anh nhớ em, cho nên về nhà sớm."
"Anh đừng lấy cái cớ này ra để lười biếng nha!" Tôi nhéo nhẹ lên mặt anh ta một cái.
"Vì dụ dỗ cho bà xã vui vẻ, thỉnh thoảng lén lười biếng một chút, cũng rất cần thiết!" Anh ta nghịch ngợm cong khóe môi.
"Ba ba, ba ba..." Một đứa bé bập bẹ nói không rõ ràng chạy tới, ôm bắp đùi anh ta, bĩu môi la hét: "Con muốn ôm..."
"Ừm, tiểu bảo bối của ba, lại đây, ba ôm con..." Lục Minh Hiên cúi người ôm con trai vào trong ngực, hôn lên cái mặt mũm mĩm của cậu nhóc một cái: "Con trai ngoan, mấy ngày nay có nhớ ba không?"
Tiểu bảo bảo rất nghiêm túc gật đầu, cũng hôn một cái lên mặt anh ta.
Lục Minh Hiên cười tươi như hoa...
Tôi cũng cười...
"Thật không ngờ, con trai cưng của chúng ta lại thông minh lanh lợi như vậy..."
"Đó là đương nhiên, con trai anh mà! Dĩ nhiên là thông minh rồi..."
"Lúc đó em..." Tôi muốn nói lại thôi.
"Lúc đó cái gì?" Anh ta nhìn tôi.
Tôi do dự một chút, nhìn anh ta một cái, nhanh chóng cúi đầu: "Thật ra thì... Lúc đó em vẫn thường xuyên uống thuốc tránh thai..."
"Ừ, anh biết."
"Hả! Anh biết sao!" Tôi cực kỳ kinh ngạc, nhớ lúc lần đầu tiên anh ta phát hiện tôi uống thuốc tránh thai, liền đem thuốc của tôi đi đố hết! Sau này tôi lén uống, hẳn là anh ta phải không biết chứ?
"Sau đó thì sao?" Anh ta hỏi tiếp.
"Lúc bác sĩ nói với em là em mang thai, em rất lo lắng, bởi vì em uống thuốc tránh thai mà còn phát hiện mang thai, đứa bé có thể bị dị dạng... Em sợ đứa bé sinh ra không được khỏe mạnh, nhưng lại không đành lòng phá thai..."