Cái câu con không có từ chối kia, vang vọng trong lòng tôi.
Cái gì gọi là không có từ chối? Cái bánh đưa tới ngay miệng rồi, cho nên miễn cưỡng cắn một cái sao? Là ý này sao?
"Con..." Lục Chấn Hải tức giận nói không nên lời: "Bất kể như thế nào, họa này là do con mang tới, con nhất định phải giải quyết tốt cho ba!"
"Con sẽ giải quyết!"
"Con thật lòng muốn giải quyết sao? Nếu như con có nghĩ tới chuyện này, thì bây giờ sẽ không đứng ở đây! Chuyện thứ nhất mà con nên làm chính là xông lên lầu, ký vào đơn ly hôn với người phụ nữ kia, rồi công bố chuyện ly hôn ra bên ngoài! Chỉ có như vậy mới có thể triệt tiêu khẩu khí của đối phương! Vốn chính là do hai người kết hôn, mới dẫn đến chuyện tự sát của con gái người ta! Con mà không chịu từ bỏ người phụ nữ này, bọn họ sẽ không dừng tay đâu!"
"Con sẽ không làm như vậy!" Giọng nói của Lục Minh Hiên rất kiên quyết.
"Nhưng con nhất định phải làm như vậy!" Giọng nói của Lục Chấn Hải càng kiên quyết hơn!
"Ba đừng ép con phải cúi đầu thỏa hiệp với bọn họ! Con sẽ không chấp nhận loại phương thức giải quyết vấn đề này!"
"Cúi đầu thỏa hiệp thì như thế nào!" Lục Chấn Hải hừ lạnh một tiêng: "Chỉ cần có cách giải quyết vấn đề, thì dù đó là cách gì cũng phải làm cho bằng được, nhiều lắm cũng chỉ là một người phụ nữ thôi! Con cảm thấy rất mất mặt sao?"
"Dù sao con cũng sẽ không làm như vậy! Con sẽ có cách khác để giải quyết chuyện này, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi!"
"Thời gian! Con có biết thời gian quý báu lắm hay không! Giá cổ phiếu đang không ngừng xuống thấp, chúng ta còn có bao nhiêu thời gian để chống đỡ nữa đâu chứ, còn xuống thêm một chút nữa thì chuẩn bị đệ đơn xin phá sản luôn đi là vừa! Chúng ta còn chống đỡ được bao nhiêu ngày nữa chứ! Ba không quan tâm con làm như thế nào, con phải mau chóng đưa ra quyết định! Nếu không, ba sẽ đích thân quyết định giúp con!"
Tôi giật mình, ông ta định quyết định như thế nào đây? Lấy thân phận chủ nhân của nhà họ Lục đá tôi ra khỏi cửa sao?
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, tôi không biết là ai đang đi tới, chột dạ nhanh chóng chạy vào phòng đóng cửa lại.
Một lúc sau, Lục Minh Hiên đi vào.
Tôi giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cầm điều khiển từ xa ngồi xem ti vi., quay đầu hỏi anh ta: "Không có sao chứ?"
Anh ta không nói gì, chỉ đi tới bên cạnh tôi, khẽ vuốt tóc tôi: "Đói bụng không?"
"Em vẫn chưa đói! Lát nữa rồi ăn được không?" Tôi không muốn xuống lầu ngay bây giờ, tránh phải đụng mặt Lục Chấn Hải, rất khó chịu, ánh mắt ông ta nhìn tôi rất đáng sợ.