Một ngày nọ, tựa đề trên trang nhất tờ báo giải trí hấp dẫn tầm mắt của tôi.
Đó là hình ảnh của Lục Minh Hiên, anh ta đang ôm một cô gái tóc vàng đi bên cạnh, mái tóc xoăn màu vàng kim đó, làm sao mà tôi không nhận ra được? Không phải là Mộng Na sao?
Trên báo viết: Tổng giám đốc tập đoàn Đông Á Lục Minh Hiên cùng mỹ nữ tổng giám đốc ngoại quốc Mộng Na đến khách sạn mướn phòng!
Từ nội dung trên báo, tôi đại khái có thể hiểu được, Mộng Na đã di cư ra nước ngoài, cô ta ở nước ngoài mở một công ty tài chính rất lớn, lại còn là một nữ tổng giám đốc vô cùng xinh đẹp!
Thực lực của cô ta mạnh mẽ như vậy, lần này tập đoàn Đông Á gặp phải nguy cơ phá sản, nếu như có cô ta giúp đỡ, tuyệt đối có thể vực dậy tình hình không mấy khả quan hiện nay của tập đoàn Đông Á!
Chẳng lẽ Lục Minh Hiên muốn nhờ vả cô ta để giúp khôi phục tập đoàn Đông Á sao?
Không, không thế nào, Lục Minh Hiên không phải là người như vậy! Hai người họ đi cùng nhau, chắc chỉ là do trùng hợp mà thôi, nhất định là trùng hợp thôi.
Nhưng nhìn mấy bức ảnh chụp hai người họ đi chung, hình như không phải là cùng một ngày, trang phục không giống nhau, có nhiều lần trùng hợp như vậy sao?
Sau mấy ngày, trên tất cả các tờ báo đều đưa tin hai người bọn họ, mấy tin đồn cùng nghi vấn xuất hiện ở khắp nơi, cộng thêm mấy tin tức do cánh nhà báo giật tít, chuyện này càng huyên náo xôn xao.
Trong lòng tôi bắt đầu không bình tĩnh được nữa rồi, càng ngày càng rối loạn!
Hai người họ đã từng yêu nhau, bây giờ Lục Minh Hiên gặp khó khăn, tôi lại không giúp được anh ta...
Nếu như Mộng Na giúp anh ta một tay, Lục Minh Hiên có cảm động mà hồi tâm chuyển ý với cô ta không? Bọn họ sẽ nối lại tình xưa sao?
Nếu quả thật là như vậy, vậy tôi phải làm thế nào bây giờ?
Không, Lục Minh Hiên sẽ không làm như vậy, anh ta không phải người như vậy, tôi tin tưởng anh ta, anh ta đã nói là yêu tôi rồi, tôi phải tin tưởng vào anh ta, không được suy nghĩ lung tung.
Tôi dùng sức lắc đầu, cố loại bỏ mấy ý tưởng lộn xộn lung tung trong đầu, quyết định cho dù như thế nào thì tối nay cũng phải chờ Lục Minh Hiên về, không phải là tôi muốn chất vấn anh ta, chỉ là lâu rồi không được thấy anh ta, tôi muốn nhìn anh ta ở bên cạnh tôi, mới có cảm giác an toàn.
Đèn ngủ mờ mờ ở đầu giường vẫn sáng, đêm đã khuya, xung quanh vô cùng im lặng, cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Một chút buồn ngủ tôi cũng không có, trời sắp sáng rồi, anh ta có về nhà không?
Đang lúc tôi vô cùng thất vọng, âm thanh mở cửa "rắc rắc" vang lên.
Một thân hình cao lớn đi vào, Lục Minh Hiên đã về nhà.