"Bởi vì em thích nơi này, cho nên muốn tới đây." Tôi nhàn nhạt nở nụ cười, trước kia đã từng xem nhiều bộ phim, mấy mối tình lãng mạn đều là phát sinh ở Paris, nên tôi có cảm giác rất đặc biệt với nơi này.
Lúc đó tôi nghĩ, sau này tôi cũng muốn đến Paris, hy vọng có thể gặp được bạch mã hoàng tử của mình, nhưng bây giờ lớn rồi, lại cảm thấy, bạch mã hoàng tử chỉ có trong chuyện cổ tích thôi, hiện thực luôn rất tàn khốc, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà ảo tưởng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành công chúa, cho nên khi Lục Chấn Hải muốn tôi rời đi, tôi đã xin ông ta làm giấy tờ cho tôi được định cư ở Paris.
"Em tới đây bao lâu rồi?"
"Vừa đúng năm tháng."
"Một mình sao?"
"Ừ."
"Sống ở đâu?"
"Mướn một căn phòng ở đầu con phố đằng kia."
"Em như vậy... Có thể tự chăm sóc cho bản thân mình sao? Không có người chăm sóc cho em sao được?" Ánh mắt của anh ta lần nữa chuyển sang cái bụng tròn vo của tôi.
Tôi cười cười, vuốt ve cái bụng căng tròn: "Vẫn tốt, đã quen rồi, một mình cũng có thể sống rất tốt."
Ánh mắt anh ta trở nên ảm đạm, một hồi lâu mới hỏi: "Đứa bé này bao lớn rồi?"
"Hơn bảy tháng." Nhắc tới con, gương mặt tôi tràn đầy tình cảm của người mẹ.
"Em và anh ta... Ly hôn rồi sao?" Lúc nói những lời này, anh ta đau lòng nhìn tôi.
Hai chữ ly hôn làm trái tin tôi đau nhói.
"Làm sao anh biết?" Tôi ngây ngốc hỏi lại anh ta.
"Trên báo đăng..."
Thì ra chuyện tôi và anh ta ly hôn cũng đã được đưa lên báo rồi!
Từ khi đến Paris, tôi không có chú ý tin tức trong nước, không có xem báo, cũng rất ít khi lên mạng, mỗi ngày đều là ngủ, tản bộ, hoặc đọc sách, tôi không muốn nhìn thấy những tin tức có liên quan đến anh ta, may là tôi không nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ rất khó chịu.
"Ừ." Mặc dù rất đau lòng, nhưng anh ta vẫn cố ngụy trang bộ mặt thờ ơ, giả bộ không thèm để ý.
"Em có dự định gì sắp tới không?" Anh ta hỏi tôi.
"Sinh con trước rồi sẽ tính sau." Bây giờ đối với tôi, đứa bé mới là quan trọng nhất, quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
"Người đàn ông vô trách nhiệm đó, ngay cả con mình mà cũng không cần sao?"