"Được, chờ anh tắm xong, chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn chút gì." Anh ta vừa nói vừa cởi áo khoác, để điện thoại di động và ví tiền lên bàn, sau đó đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy "ào ào" tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm điều khiển ti vi vứt qua một bên.
Chợt, một âm thanh rất nhỏ vang lên, màn hình điện thoại di động nằm trên bàn lóe sáng, có người gọi tới.
Tôi vô thức tới gần, định cầm điện thoại đến phòng tắm cho anh ta nghe máy, tôi nghĩ chắc là cuộc gọi này rất quan trọng, nếu bỏ lỡ chuyện gì quan trọng của công ty thì rất phiền toái.
Nhưng khi tôi cầm điện thoại lên, nhìn thấy khuôn mặt trên màn hình, tôi sững sờ.
Đó là tên của Mộng Na, còn có ảnh chân dung của cô ta, ánh mắt câu hồn, đôi môi đỏ tươi, khung cảnh quen thuộc như vậy, vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay, bức ảnh này được chụp trong xe của Lục Minh Hiên.
Có nên đưa cho anh ta không? Không biết tại sao, tôi do dự, cắn môi, sau đó để điện thoại xuống, rất nhanh lại có một tin nhắn gửi tới, tôi không có dũng khí mở ra xem, cũng không dám xem, chỉ sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy, quan trọng nhất là, nếu tôi xem rồi, anh ta sẽ phát hiện!
Tôi thật là tò mò, rốt cuộc tin nhắn kia có cái gì trong đó? Quan hệ của hai người hiện tại rốt cuộc là cái gì, nối lại tình xưa rồi sao? Thật sự quay lại rồi sao?
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, tôi biết anh ta đã tắm xong, sắp đi ra rồi, tôi vội vàng để điện thoại lại chỗ cũ, sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cầm điều khiển tiếp tục xem ti vi.
Cửa phòng tắm mở ra, anh ta vừa tắm xong, trên người có mùi bạc hà thơm ngát, khoác áo choàng tắm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc, không hề khoa trương, đường cong rất nam tính.
Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn nhắc nhở anh ta: "Hình như vừa rồi điện thoại của anh có vang lên."
Anh ta nghe như vậy, cầm điện thoại di động lên, tôi giả bộ đang xem ti vi, nhưng vẫn nghiêng khóe mắt chú ý nhất cử nhất động của anh ta.
Anh ta đọc tin nhắn, biểu tình trên mặt không rõ ràng lắm, sau đó nói với tôi: "Công ty có chút chuyện gấp, anh phải đi ra ngoài một chuyến, lát nữa anh về với em có được không?"
Trong lòng tôi đau đớn, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ, nhàn nhạt nói: "Ừm, vậy anh nhớ về sớm, em chờ anh..."