Nửa năm qua, đều là Tô Quân ở bên cạnh làm bạn với tôi, chăm sóc tôi, càng ngày càng cưng chiều tôi, tôi tin tưởng anh ấy, cho dù là gạt tôi, cũng là vì muốn tốt cho tôi!
"Rõ ràng là em không chịu trách nhiệm, bỏ nhà trốn đi, làm hại anh phải tìm em lâu như vậy, bây giờ còn đổ hết trách nhiệm lên người anh sao?" Lục Minh Hiên bất mãn nhìn tôi chằm chằm.
"Vậy nguyên nhân tôi bỏ nhà đi là vì cái gì? Anh thử nói cho tôi nghe một chút xem?"
"..." Anh ta lại một lần nữa trầm mặc.
Tôi lạnh lùng cong khóe miệng, nhìn đi, biết ngay là người đàn ông này không nhờ vả được, vừa hỏi tới vấn đề này là đã không nói được gì nữa rồi!
"Có quá nhiều chuyện xảy ra, anh không biết phải giải thích với em như thế nào nữa, em bỏ đi như vậy, không cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm sao?" Anh ta hít sâu một hơi: "Được rồi, do em bị mất trí nhớ, anh sẽ không truy cứu chuyện này nữa, anh nguyện ý tha thứ hành động kích động lần này của em, ngoan ngoãn trở về cùng anh, anh sẽ xem như chuyện này chưa từng phát sinh..."
"Anh muốn tôi đi với anh sao?" Tôi nhíu mày, kiên quyết lắc đầu: "Tôi sẽ không đi với anh!"
Đối với tôi mà nói, anh ta chính là một người hoàn toàn xa lạ, tôi mới sẽ không đi cùng anh ta!
"Em..." Dường như anh ta lại tức giận, hít sâu: "Em không chọc anh giận thì không chịu nổi sao?"
"Anh mới thật là buồn cười ấy, tự nhiên không đâu chạy đến nói là chồng tôi, đòi dẫn tôi đi, tôi không có một chút ấn tượng nào với anh hết, làm sao có thể đi theo anh được!"
"Không tới lượt em quyết định, em nhất định phải đi theo anh!" Anh ta ngang ngược nói.
"Không!" Tôi cự tuyệt! Thái độ cực kỳ kiên quyết!
Đột nhiên, ngoài cừa vang lên tiếng kêu vô cùng khẩn trương:
"Mạc Oánh!"
Là giọng nói của Tô Quân!
Tôi nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một bóng dáng thon dài đang chạy về hướng của tôi.
Tôi nâng lên một nụ cười: "Tô Quân..." Tôi đang vô cùng chờ mong được anh ta ôm lấy, đột nhiên, một thân hình cao to nhanh chóng xông đến, nặng nề đè anh ta trên tường, đấm một quyền...
"Đừng!" Tôi hô to một tiếng, nóng nảy, vội vàng xông tới!
"Em đừng tới đây!" Lục Minh Hiên hét lớn lên một tiếng, tức giận nắm cổ áo Tô Quân: "Đây là chuyện giữa đàn ông bọn anh, em đừng xía vào!"
"Tôi không cho phép anh làm hại đến anh ấy!"
"Mạc Oánh đừng tới đây." Tô Quân nhìn tôi, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Lục Minh Hiên, khóe miệng giương lên: "Anh còn dám tìm tới chỗ này sao?"
"Tại sao tôi lại không dám, chứ?" Lục Minh Hiên nheo tròng mắt nguy hiểm: "Cậu là tên khốn kiếp, dám lừa gạt vợ tôi sao? Dám nói cô ấy là vợ cậu? Cậu có tin tôi sẽ giết cậu không?"
"Vậy thì anh cứ thử đi?" Tô Quân không cam lòng chịu yếu thế, không sợ hãi chút nào: "Paris là địa bàn của tôi, anh dám đả thương đến một sợi tóc của tôi thôi, thì tôi bảo đảm anh sẽ không thể nào sống sót rời khỏi đây đâu!"
"Cậu tự tin như vậy sao?" Bàn tay Lục Minh Hiên càng níu chặt hơn: "Người phụ nữ của tôi mà cậu cũng dám chạm vào, cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ chôn theo cậu!"
"Anh còn dám tự xưng cô ấy là người phụ nữ của anh sao?" Tô Quân cười lạnh: "Anh căn bản không có đối xử tốt với cô ấy, món nợ này, tôi còn chưa tính sổ với anh nữa đó!"
"Tôi đối xử với người phụ nữ của tôi thế nào, cậu có quyền quản sao?"
"Nếu như anh thật sự yêu cô ấy, thì sẽ không đối xử với cô ấy như vậy, sẽ không để cho cô ấy một mình vác cái bụng bầu đến Paris sinh sống!"
"Sau đó thì cậu có thể lừa gạt vợ của người khác sao? Nói mình là chồng của cô ấy?"
Tô Quân cong khóe miệng: "Không phải anh đã kết hôn rồi sao? Tin tức trên ti vi đều nói, anh kết hôn với mỹ nữ tổng giám đốc ngoại quốc mà!"