Lúc nghe Lục Minh Hiên nói "đúng vậy", lòng tôi như nhói lên, giống như có thứ gì đâm vào.
"Anh rất yêu cô ấy sao?" Tôi cố nén đau đớn, hỏi thêm một câu.
"Đã từng, rất yêu, bây giờ thì không còn cảm giác gì nữa rồi." Giọng nói của anh ta nghe qua thật bình thản, nhưng cũng mơ hồ chứa một loại cảm xúc không rõ.
"Anh có hận cô ấy không?" Tôi ngẩng đầu lên hỏi anh ta.
Anh ta cong khóe miệng: "Sao em giống cô ấy quá vậy, cũng hỏi anh vấn đề này?"
Tôi nhớ lần đó ở trên xe, Mộng Na đã hỏi anh ta vấn đề này, lúc đó anh ta đã trả lời là không có hận.
Thật sự không hận sao? Tôi vẫn là không nhịn được mà hỏi thêm một lần nữa, lỡ như nhận được đáp án khác thì sao?
"Thay vì hận cô ấy, không bằng hận ba anh!"
Nhắc tới ba mình, ánh mắt anh ta lập tức trở nên âm trầm, đầy hận ý: "Nếu không phải do ông ta làm như vậy, làm sao Mộng Na bỏ đi được?"
Tâm tình của anh ta lập tức trở nên kích động, lồng ngực hơi phập phồng: "Từ nhỏ đến lớn, cái gì anh cũng phải nghe theo ông ta, ngay cả cưới vợ mà ông ta cũng muốn ngăn cản anh! Cô ấy yêu tiền thì sao chứ, đây đều là bản tính của con người, ai mà lại không thích tiền? Không phải ông ta cũng vì tiền nên lúc anh còn nhỏ mới không có ở bên cạnh chăm sóc cho anh sao? Luôn cho là tiền có thể giải quyết tất cả mọi chuyện! Anh ghét suy nghĩ đó của ông ta."
Nghe vậy, tôi đột nhiên cảm thấy Lục Minh Hiên và Lục Chấn Hải thật giống nhau!
Không phải Lục Minh Hiên cũng cho rằng tiền có thể làm được mọi thứ sao? Lúc nào anh ta cũng cao ngạo như vậy mà? Quả nhiên là bị ảnh hưởng bởi ba anh ta! Đúng là cha nào con nấy!
Nhưng cũng không trách anh ta được, ai bảo gia cảnh nhà anh ta từ nhỏ đã tốt như vậy rồi chứ!
"Phụ nữ không phải thích kim cương hàng hiệu, thích những thứ đắt tiền sao, những thứ này anh đều có thể cho được, chỉ cần cô ấy đối xử tốt với anh, mê tiền cũng không sao, anh có thể nuôi được! Nhưng ba anh, trời sinh đã muốn đối đầu với anh! Cái gì anh cũng có thể dễ dàng tha thứ, chỉ có cái này, là anh không thể nào tha thứ được!"
Đây là lần đầu tiên anh ta nói lên cảm nhận về ba mình trước mặt tôi, tôi cũng rất thấu hiểu anh ta, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực anh ta, ý nói anh ta không nên tức giận.
Lồng ngực phập phồng của anh ta cũng dần dần ổn định lại, anh ta bắt được tay tôi, giọng nói hơi khàn khàn: "Em đừng giống như cô ấy mà bỏ anh đi. Em muốn cái gì, anh cũng có thể cho em, chỉ cần em đừng rời bỏ anh."