"Vậy cậu nói xong chưa?" Mạc Oánh chỉ có một suy nghĩ phải rời đi ngay lúc này, không thể đối mặt với người phụ nữ thâm sâu này, chuyện xảy ra quá đột ngột, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của cô, bản thân cần thời gian để thông suốt mọi thứ.
Mạc Oánh xoay người rời đi, Nhược Hi chạy tới "Bụp" quỳ trước mặt cô.
"Cậu làm gì đấy?" Cô bị dọa sợ bởi hành động đó.
Nhược Hi lôi kéo tay cô khóc lóc: "Mạc Oánh, tớ xin lỗi cậu, thật sự tớ rất thích Diệp Phong, cậu đem anh ấy nhường cho tớ có được không, tớ van xin cậu, tớ van xin cậu......"
"Cậu đứng lên trước đi? Loại chuyện này không phải một mình tớ quyết định là được, Diệp Phong là con người, không phải món quà, cậu hiểu chứ?"
"Tớ hiểu!" Nhược Hi nước mắt lưng tròng nhìn cô, giọng nói đầy đau khổ "Chỉ cần cậu không quay lại, tự khắc anh ấy trở về bên tớ! Mạc Oánh, chỉ có cậu mới giúp được tớ, cậu biết nên làm thế nào, tớ tin cậu làm được, cậu giúp tớ chỉ một lần này thôi, chúng ta bạn bè nhiều năm như vậy, xin cậu giúp tớ......"
Bạn bè? Hai chữ này cô nói ra dễ dàng nhĩ? Cô có coi mình là bạn sao? Từ lúc bắt đầu đến hiện tại chỉ toàn vụ lợi!
"Thật xin lỗi, tớ không giúp được." Lúc này ngay cả cô còn chưa thuyết phục được chính mình, người phụ nữ này thật thâm độc, khiến cô phải sợ hãi né tránh.
Mạc Oánh có ý tứ bài xích với cô ta nên sải bước sang một bên.
Bất thình lình, Nhược Hi trở nên bình tĩnh lạ thường: "Tớ đã mang thai!"
Bốn chữ này như sét đánh ngang tai, lần nữa cả người Mạc Oánh tê cứng chết trân tại chỗ.
"Là đứa bé của Diệp Phong......" Ánh mắt của Nhược Hi đong đầy tình mẫu tử, ngón tay mảnh khảnh xoa chiếc bụng hơi nhô: "Cậu nhẫn tâm nhìn đứa bé vừa sinh ra đã không có cha sao? Mạc Oánh, đời này tớ có lỗi với cậu, tương lai muốn tớ làm gì cũng được cả, chỉ xin cậu nhường anh ấy lại cho tớ? Tớ cần người đàn ông này, đứa bé của tớ cũng cần baba......"
Mạc Oánh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố nén giọt lệ chứa đựng nơi hốc mắt đỏ hoe "Tớ biết nên làm sao."