"Nụ cười sao?" Lục Minh Hiên sửng sốt một chút, chợt rất vui vẻ: "Có phải em nhớ ra cái gì rồi không?"
Tôi lắc đầu: "Không nhớ được, chỉ là thấy nụ cười của anh làm tôi có chút quen thuộc thôi."
Lục Minh Hiên hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lại cao hứng nói: "Vậy sao, vậy anh sẽ cười nhiều hơn, em nhìn anh cười nhiều, có lẽ sẽ nhớ ra chút chuyện lúc trước, rất có ích để em khôi phục trí nhớ!"
"Ừ." Tôi gật đầu một cái, tiếp tục ăn mì.
Dường như anh ta rất vui vẻ, vẫn luôn duy trì nụ cười, cho đến khi ăn xong, trả tiền, chúng tôi đi ra khỏi tiệm mì.
"Tiếp theo anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
"Tản bộ." Anh ta dắt tay tôi, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như cũ.
"Chúng ta có thể trở về trong tối nay không? Tôi còn phải chăm sóc con trai!" Tôi biết lúc này không nên nói như vậy, nhưng mà, tôi thật sự rất nhớ con trai tôi, không có tôi ở bên cạnh săn sóc, tôi sợ nó sẽ khóc nhè.
Làm một người mẹ chính là như vậy, thời khắc nào cũng luôn nghĩ tới con mình.
Nụ cười trên mặt Lục Minh Hiên dần dần nhạt đi, dường như anh ta không muốn rời xa tôi, ánh mắt ẩn chứa sự thương cảm.
"Em thật sự không nhớ được chút gì sao?"
"Tôi... Thật xin lỗi." Tôi cúi đầu, đột nhiên cảm thấy thật có lỗi với anh ta.
Anh ta cố gắng giúp tôi khôi phục trí nhớ như vậy, mà tôi cũng không nhớ được gì hết, cảm thấy mình quá có lỗi với anh ta.
"Không cần xin lỗi anh, em không có sai, muốn trách thì phải trách anh, đều là do anh không tốt." Anh ta thở dài, nhìn lên trời: "Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, anh nhất định sẽ không để cho em bỏ đi, sẽ không để em trở thành như bây giờ..."
Mấy lời này quá thương cảm, tôi không thích không khí như vậy.
"Chúng ta trở về thôi!" Tôi nói.
Anh ta chợt ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
"Anh làm gì vậy?"
"Anh cõng em."
"Không cần."
"Cần, lần trước anh cũng cõng em như vậy, có lẽ em sẽ nhớ ra cái gì thì sao?"
"Không được không được..." Tôi cự tuyệt, bị một người đàn ông xa lạ cõng đi, thật là ngượng ngùng quá đi! Mặc dù trước kia chúng tôi cũng có quen biết, nhưng bây giờ trong trí nhớ của tôi, anh ta vẫn còn tương đối khá xa lạ.
Anh ta nhìn tôi một cái, nắm cổ tay tôi, kéo lên lưng mình...
Tôi té trên lưng anh ta, sau đó bị anh ta cõng dậy!
"Anh..."
"Không cần làm gì hết, cứ nằm im ở đó." Anh ta quay đầu, từng bước từng bước cõng tôi đi.
Tôi không nói gì nữa, nằm trên lưng anh ta, nghe nhịp tim đập của anh ta, đột nhiên cảm thấy thật yên tĩnh, cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt càng lúc càng nặng, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đến khi tôi tỉnh lại, anh ta vẫn còn đang đi.
Sắc trời dần dần tối xuống, xung quanh không có đèn đường, mọi thứ mờ dần đi.
"Làm sao bây giờ, trời tối như vậy, làm sao chúng ta trở về được?"
"..." Lục Minh Hiên không nói gì.
"Cũng đã trễ thế này rồi, chúng ta vẫn còn đi vòng vòng chỗ này sao?"
"..."
"Sao anh không nói chuyện vậy?"
"..."
"Này!" Tôi có chút nôn nóng!
"Thật... Xin lỗi, hình như chúng ta... Lạc đường rồi..."
Sấm sét giữa trời quang...
"Có ý gì? Không phải anh đã từng tới đây rồi sao? Sao lại lạc đường?"
"Anh từng tới đây rồi, nhưng mà trời quá tối, anh không tìm được chỗ đậu xe, nhưng không sao đâu."