Tâm tình Lục Minh Hiên đã khôi phục lại như cũ, đứng lên phủi lá cây trên người nói: "Đi lên phía trước thử xem, hẳn là có đường để đi lên, nếu không thì chỉ có thể chờ mọi người phát hiện chúng ta mất tích rồi tới tìm chúng ta."
Tôi "ừ" một tiếng, đứng lên đi theo anh ta, nhưng chân còn chưa có đứng vững đã cảm thấy dưới chân đau đau, tôi khẽ kêu lên, xém chút nữa lại té xuống, may mắn, một đôi tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy thắt lưng tôi.
"Em lại làm sao nữa?" Giọng nói trầm thấp không vui của anh ta vang lên, giống như tôi lại gây thêm phiền toái cho anh ta.
Thật ra thì, tôi đúng thật là gây thêm phiền toái cho anh ta.
"Tôi..... Chân tôi đau quá....." Tôi ngượng ngùng nói xong, cúi đầu.
Tôi không dám nói với anh ta, chân tôi giống như bị trật khớp rồi, thật là xui xẻo, trong hoàn cảnh này lại còn bị trật chân nữa! Tôi tự trách mình thật vô dụng!
"Em...." Anh ta rất không bình tĩnh nhìn tôi, giống như muốn mắng cái gì lại mắng không được.
Tôi cúi đầu giống như đứa nhỏ đang xấu hổ, không dám ngước nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của anh ta.
Đột nhiên anh ta ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
"Anh làm gì vậy?" Tôi khó hiểu hỏi anh ta.
"Anh ta quay đầu trừng mắt với tôi: "Còn không mau leo lên!"
Tôi kinh ngạc, anh ta đang muốn cõng tôi sao?
"Nếu còn không chịu leo lên tôi sẽ bỏ mặc em!" Anh ta uy hiếp tôi, tôi nuốt nước bọt, cúi người nằm sấp lên tấm lưng rộng rắn chắc của anh ta.
Anh ta dễ dàng cõng tôi lên, đi bộ một cách nhẹ nhàng, giống như sức nặng của tôi đối với anh ta chỉ là một khối bọt biển, một chút áp lực cũng không có, trời sinh đàn ông đều mạnh mẽ hơn phụ nữ, điểm này phụ nữ cho dù có mạnh mẽ cỡ nào thì so ra cũng kém hơn.
Đây là lần đầu tiên tôi được một người đàn ông cõng trên lưng, trong lòng nổi lên một cảm giác khó hiểu, anh ta đã đi một quãng đường rất dài, nhưng bước chân vẫn thật nhẹ nhàng, hô hấp vẫn đều đặn. Tuy nhiên cái trán đã đổ đầy mồ hôi.
Tôi nghĩ là anh ta đã mệt, nhưng lại không bỏ tôi xuống, tôi nói: "Anh bỏ tôi xuống đây đi, chắc là chân tôi không còn đau nữa rồi, tôi tự đi một đoạn thử xem sao."
Anh ta không thèm để ý đến tôi, tiếp tục đi về phía trước, tôi nhìn một bên gò má cương nghị của anh ta, trong lòng có một loại cảm xúc nói không nên lời.
Người đàn ông này, tuy rằng rất độc tài, không phân rõ phải trái, la mắng người khác rất hung dữ, động một chút là tức giận, nhưng lúc tôi bị thương, anh ta vẫn cõng tôi, săn sóc tôi, điều này khiến tôi thật bất ngờ.
Thì ra cảm giác được người khác cõng lại thoải mái như vậy, tôi tựa vào vai anh ta, chậm rãi khép lại hai mắt, sau đó ngủ thiếp đi.
Khi tôi mở mắt ra, mọi thứ xung quanh đều thay đổi! Cảnh vật còn vắng vẻ hơn!