Sao anh ta lại ở đây? Đến từ lúc nào vậy chứ?
Đột nhiên, tôi nhớ ra rồi, lúc nãy đạo diễn hô lên bắt đầu diễn, dường như tôi đã cảm nhận được trong đám người đằng kia, có một ánh mắt sắc bén đang chăm chú nhìn tôi, nhưng lúc đó tôi đang tập trung diễn, không có chú ý mấy chuyện khác.
Chẳng lẽ, anh ta đã sớm xuất hiện rồi sao?
Mới vừa rồi anh ta còn nói trong điện thoại "Muốn anh tới đón em hả?" Thì ra chính là ý này!
Anh ta thực sự tới đây đón tôi sao?
Lúc quay "Ông xã tôi vô cùng giàu có", anh ta là nhà đầu tư, không có tới thăm đoàn làm phim, cũng không đến trường quay xem tôi diễn, lần này lại đột nhiên xuất hiện, tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
Tô Quân cũng chú ý thấy sắc mặt tôi biến hóa, hỏi tôi: "Em làm sao vậy?" Anh ta theo tầm mắt của tôi nhìn sang, mày nhíu lại.
Một giây sau, tôi vọt đến trước mặt Lục Minh Hiên: "Sao anh lại tới đây?"
"Không phải em muốn anh tới đón em sao?" Giọng nói của anh ta lạnh lẽo chưa từng thấy, giống như tảng nước đá đang tỏa hơi lạnh ngắt.
Tôi không nhịn được rùng mình một cái.
"Tôi còn một cảnh nữa cần phải quay xong, có thể phải chờ rất lâu, anh ra ngoài tìm một chỗ chờ tôi đi!"
"Không cần! Anh ở chỗ này chờ em!" Lúc nói chuyện, anh ta cũng không thèm nhìn tôi, ánh mắt nhìn về phía trước, giống như đang chăm chú nhìn cái gì.
Tôi nhìn theo tầm mắt của anh ta, phát hiện anh ta đang nhìn Tô Quân, mà Tô Quân cũng đang nhìn anh ta.
Ánh mắt hai người giao nhau, hàm chứa một tia thù địch, trong nháy mắt không khí trở nên ngưng trọng.
"Cảnh kế tiếp sắp bắt đầu, diễn viên chuẩn bị!" Giọng nói của nhân viên hậu cần vang lên.
Tôi vội vàng nói với anh ta: "Anh chờ tôi ở đây đi, tôi qua kia đóng phim."
Đây là cảnh quay cuối cùng của hôm nay, có tôi với Tô Quân, còn có nữ phụ Lý Y Y.
Lục Minh Hiên đứng cách không xa ở sau lưng đạo diễn nhìn tôi, tôi không có cách nào tập trung tinh thần được, cứ luôn chú ý sự tồn tại của anh ta, anh ta cứ nhìn tôi, làm tôi nói sai lời thoại, hoặc là nhớ nhầm lời thoại, bị đạo diễn cắt nhiều lần, ngay cả Lý Y Y cũng không nhịn được mà tức giận! Nói rằng tôi nói sai lời thoại, hại cô ta phải diễn lại.
Tôi ngượng ngùng nói xin lỗi, mãi đến lần thứ tám, rốt cuộc cũng được cho qua.
Đạo diễn cũng cảm thấy trạng thái của tôi hôm nay không được tốt, nói với tôi: "Mệt cho cô rồi, hôm nay tới đây thôi, tối nay trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, biết không!"
"Tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn."