• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn



Anh nợ em một câu yêu thương!








Mặc dù trong lòng bà cụ rất tức giận nhưng khi nghĩ đến khoản tiền đầu tư ba trăm năm chục tỷ kia liền lập tức không dám có bất kỳ suy nghĩ ra vẻ nào.



Vì vậy bà ta chỉ có thể gật đầu liên tục, nói: "Tổng giám đốc Hùng nói đúng, chúng tôi đây sẽ quỳ xuống trước mặt của Tô Hoài Dương và Ngọc Hằng."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nói xong bà cụ cúi đầu bắt toàn bộ người trong nhà họ Giang đều phải quỳ xuống trước Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương.



Bà cụ thật sự cũng không cần thể diện nữa, cầu xin: "Ngọc Hằng à, đều là lỗi của bà nội, là bà nội mắt mù trách nhầm con, dù thế nào con cũng đừng tức giận nha."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Minh Nguyên cũng chỉ có thể trợ trên nói: "Em họ à, trước kia là lỗi của anh, anh xin lỗi em, sau này anh họ đều nghe theo em het."



Giang Trúc Nhi cũng nói theo: "Chị họ, trước kia là do em nhiều chuyện, chị rộng lượng không chấp trẻ con, đừng giống như đứa không hiểu biết như em."



Anh nợ em một câu yêu thương!









Trong một lúc Giang Ngọc Hằng vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần.



Từ khi cô gả cho Tô Hoài Dương, người nhà họ Giang đều chưa bao giờ coi trọng cô, không phải là mỉa mai châm chọc thì là dùng mọi cách để sỉ nhục.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Vậy mà hôm nay tất cả bọn họ đều xin lỗi với cô, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin cô tha thứ.



Nhưng Giang Ngọc Hằng biết tất cả những chuyện này đều là do chồng cô, Tôi Hoài Dương giúp cô giành lấy, là vừa rồi anh đã dùng hết sức lực và lý lẽ để tranh luận, nếu không bà nội và mấy người kia cũng sẽ không xin lỗi cô.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bà cụ thấy Giang Ngọc Hằng nhìn chăm chẳm tên phế vật Tô Hoài Dương mà không nói chuyện, trong lòng lập tức gấp gáp. "Ngọc Hằng à, con nói câu gì đi chứ, bà nội thật sự cầu xin con, con tha thứ cho chúng ta đi được không?"



Dẫu sao tính tình của Giang Ngọc Hằng cũng lương thiện hiền lành, huống hồ khi thấy người trong nhà quỳ xuống trước mặt mình, nếu bị truyền ra ngoài cũng không tốt, liền nói: "Bà nội, bà đứng dậy đi, con tha thứ cho mọi người."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bà cụ Giang lúc này mới vất vả đứng dậy, cười xòa: "Ngọc Hằng à, người này là tổng giám đốc Hùng của tập đoàn Quang Diệu, con mau chóng chào hỏi đi."



Giang Ngọc Hằng nói với Vương Văn Hùng : "Tổng giám đốc Hùng, chào anh!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Vương Văn Hùng liên tục xua tay, nói: "Cô Hằng khách sáo rồi, lần này tôi tới đây là vì khi cô đang bàn chuyện hợp đồng đã để quên bút nước ở chỗ công ty chúng tôi, vì thế tôi mới nhanh chóng đến đây để đưa cho cô."



Vẻ mặt của người nhà họ Giang kinh ngạc, Giang Ngọc Hằng cũng ngỡ ngàng, tổng giám đốc tập đoàn Quang Diệu đích thân tới đây lại chỉ vì Giang Ngọc Hằng làm rơi một cây bút nước? Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!



Anh nợ em một câu yêu thương!








Chỉ là một cây bút nước mà thôi, còn chưa đến mấy chục ngàn, mà lại để cho tổng giám đốc của Quang Diệu đích thân đến đây một chuyến?



Lẽ nào tổng giám đốc Hùng này có ý với Giang Ngọc Hằng?



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Ngọc Hằng cũng cảm thấy ngượng ngùng: "Tổng giám đốc Hùng, chỉ là một cái bút mà thôi, đầu có đáng để anh đích thân chạy đến đây một chuyến...



Vương Văn Hùng vừa đưa bút cho cô vừa nghiêm túc nói: "Cô Hằng là đối tác hợp tác quan trọng của tập đoàn chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải hết sức coi trọng rồi!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lời này nói ra càng khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc:



Làm sao mà Giang Ngọc Hằng lại trở thành đối tác hợp tác quan trọng của tập đoàn Quang Diệu?



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cô ta dựa vào đâu chứ?



Lúc này Tô Hoài Dương đột nhiên nổi "Vừa rồi các người hoài nghi chuyện hợp đồng là giả thì có thể cho qua, nhưng chuyện của tôi và Giang Minh Nguyên vẫn chưa xong đâu."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Người nhà họ Giang nghe thấy lời này liền tức giận trừng mắt với Tô Hoài Dương lúc này tên phế vật như mày lại dám ra ủy cái gì chứ, ngộ nhỡ đắc tội với tổng giám đốc Hùng thì phải làm sao?



Tuy nhiên Vương Văn Hùng lại không những không tức giận mà còn có thái độ khiêm tốn, nói: "Anh Dương, có chuyện gì chưa xong anh cứ nói, tôi đây có thể làm chứng giúp anh."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tô Hoài Dương "ừm" một tiếng liếc nhìn Giang Minh Nguyên, cười mỉa mai: Anh Minh Nguyên, vẫn còn nhớ vụ cả cược lúc trước giữa chúng ta chứ? Bây giờ có phải nên thực hiện rồi hay không?"





Biểu cảm của Giang Mình Nguyên ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Quỳ xuống trước mặt Giang Ngọc Hằng anh ta đã đủ khó chịu rồi, còn muốn anh ta phải quỳ xuống trước mặt của tên phế vật Tôi Hoài Dương này, còn phải dập đầu sủa tiếng chó, chẳng phải muốn khiến cho anh ta mất hết mặt mũi hay sao?



Nghĩ đến đây, Giang Minh Nguyên vội vàng cười nịnh nọt: "Vụ cá cược đó chỉ là trêu đùa mà thôi, em rể đừng cho là thật"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tô Hoài Dương khinh thường nói: "Trêu đùa? Anh coi hành vi không tuân thủ tinh thần khế ước là trò đùa sao? Vậy tổng giám đốc Hùng không phải cũng có thể nói, hợp đồng đầu tư ba trăm năm chục tỷ kia cũng là trò đùa được phải không?"



Vương Văn Hùng vừa nghe thấy lời này, lập tức vô cùng hiểu chuyện, nói: "Sao chứ, hóa ra nhà của các anh lại không có tinh thần khế ước như vậy sao?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bà cụ lập tức hoảng hốt. Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!



Ở trước mặt ba trăm năm chục tỷ và Giang Minh Nguyên, thì đương nhiên ba trăm năm chục tỷ quan trọng hơn.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Vì vậy bà cụ lập tức ra lệnh, nói: "Minh Nguyên! Lập tức thực hiện vụ cá cược của con và Hoài Dương đi!"



Trái tim của Giang Minh Nguyên đột nhiên nguội lạnh, vô cùng tức giận nói: "Con không! Con tuyệt đối không quỳ dập đầu của tiếng chó trước tên phế vật này!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bà cụ Giang suýt nữa ngất đi, tổng giám đốc Hùng đang ở đây nhìn, mà lại dám giở thói ngang ngược?



Vì thế bà cụ quát lớn: "Không tuân thủ cá cược thì cút ra khỏi nhà họ Giang, vĩnh viễn đừng quay lại!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Minh Nguyên nghe thấy lời này, cả người đông cứng.



Xem ra, bây giờ trong mắt của bà nội chỉ có ba trăm năm chục tỷ kia, không có ý bảo vệ anh ta nữa rồi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nếu như bản thân thật sự chọc tức bà cỤ, rất có khả năng sẽ bị đuổi ra khỏi dòng họ.



Nghĩ đến đây, Giang Minh Nguyên lập tức vừa khóc vừa nói: "Bà nội bà đừng tức giận, con quỳ! Con quỳ xuống học tiếng chó sủa còn không được sao!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nói xong, anh ta dùng ánh mắt tức giận nhìn Tô Hoài Dương, quỳ xuống đất, dập đầu ba cái, miệng sủa tiếng chó: "Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!"



Tô Hoài Dương cười mỉa mai: "Kêu không giống! Kêu lại lần nữa!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Minh Nguyên kìm nước mắt, lại hét lên: "Gâu gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!"



Lúc này Tô Hoài Dương mới gật đầu hài lòng: "Như thế này còn giống!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nói xong anh lại nhìn bà cụ, nói: "Bà nội, trước kia bà nói ai lấy được tiền đầu tư, người đó chính là chủ nhân tiếp theo của nhà họ Giang, bây giờ Giang Ngọc Hằng lấy được đầu tư rồi, bà cũng nên chính thức tuyên bố rồi phải không?"



Bà cụ đã tức giận đến tột đỉnh, theo như ý ban đầu của bà ta, người thừa kế có thể giao cho ai chứ không thể giao cho Giang Ngọc Hằng.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nhưng bà ta nghĩ đi nghĩ lại, trước mặt có Vương Văn Hùng ở đây, nói điều gì cũng không thể để cho anh ta không hài lòng, vì vậy bản thân chỉ có thể đồng ý trước, sau đó lại tìm cơ hội hòa giải.



Vì thế bà ta đảo mắt vài vòng, nói: "Bây giờ tôi tuyên bố, từ nay về sau, Ngọc Hằng chính là người thừa kế của nhà họ Giang."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tô Hoài Dương nói: "Bà nội, tuyên bố bằng miệng có chút giống với trò chơi của trẻ con, hay là bà vẫn nên đưa ra một thông báo!"



Bà cụ tức đến không chịu nổi nữa, mẹ nó, tên Tô Hoài Dương này thật là ma quỷ, không thể lừa được cậu ta mà!



Anh nợ em một câu yêu thương!








Vì thế bà ta chỉ có thể sầm mặt lại, nói: "Hôm sau tôi sẽ mời mọi người đến bữa tiệc nhà họ Giang, chính thức tuyên bố chuyện này!"



Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn



Anh nợ em một câu yêu thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK