**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương nghe vậy thả chén trà vừa mới rót trong tay xuống, bình tĩnh nói: "Tiên lễ hậu binh, hình như không có vấn đề gì chứ."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương Tài chậc chậc cười một tiếng, khinh thường nói: "Tiên lễ hậu binh! Nói thật dễ nghe, với kẻ bỏ đi như anh, cũng có khả năng 'binh được sao?"
Lúc này Ngô Tâm cũng mở miệng chế nhạo nói: "Một tên mặt dày chỉ biết ăn cơm mềm như cậu ta thì có thể có khả năng gì chứ! Nói không chừng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ còn tạm được."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thái độ của Ngô Tâm khiến cho trên mặt Vương Tài lộ ra một nụ cười mỉa mai, cảm giác như là đã bắt được Giang Ngọc Hằng vào trong tay.
Thậm chí anh ta còn muốn bắt đầu bước tiếp theo trong kế hoạch, chờ sau khi Tô Hoài Dương bị đuổi đi, anh ta sẽ bảo Ngô Tâm nói tốt về mình, chỉ cần tìm một cơ hội chơi Giang Ngọc Hằng một đêm, vậy thì anh ta có thể đạt được mục đích của mình rồi! Đến lúc đó trực tiếp đá bay mấy kẻ ngu ngốc này đi là được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Suy nghĩ những thứ này càng khiến Vương Tài cảm thấy hưng phấn hơn, rồi sau đó quát lên với nhân viên cửa hàng trang sức Thành Nam: "Bao giờ thì ông chủ của mấy người mới tới! Bảo ông ta nhanh lên một chút!"
Nhân viên của trang sức Thành Nam nghe vậy thì giải thích. "Tôi đã gọi điện thoại rồi, nhưng mà ông chủ cần một khoảng thời gian nữa mới có thể đến!" "Mẹ nó!" Vương Tài chửi bậy một tiếng, ngay sau đó hung ác nói: "Thời gian của ông đây không đợi người khác, nói cho ông chủ của mấy người biết, tôi chỉ cho ông ta năm phút, chậm một phút, ông đây lập tức chặt đứt một đầu ngón tay của ông ta!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sự kiêu ngạo và phách lối của Vương Tài khiến cho mọi người trong trang sức Thành Nam sinh lòng nghi ngờ, cho dù anh có là một người có địa vị đi nữa, cũng không đến mức phải tới chỗ này của bọn họ làm bộ đi
Nhưng ông chủ đã thông báo, nhân viên của trang sức Thành Nam cũng không có ý định hỏi nhiều
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngô Tâm đứng một bên nhìn dáng vẻ khua tay múa chân của Vương Tài cũng thấy rất thích, mở miệng a dua nói: "Cậu chủ Vương! Hôm nay đều nhờ có cậu, nếu mà tôi dựa vào cái đứa con rể bỏ đi đó, không biết là hôm nay tôi sẽ trôi dạt về đâu!"
Tô Hoài Dương nghe vậy không nhịn được thở dài cười thành tiếng, chuyện đầu tiên mà Ngô Tâm nghĩ đến là gọi điện thoại báo cho cảnh sát, nhưng bà lại gọi cho Vương Tài, bên trong chuyện này có ý gì thì cũng quá rõ ràng rồi!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vì muốn tạo mối quan hệ tốt với Vương Tài, cũng nhọc bà phải nói nhiều như vậy. "Cậu cười cái gì chứ hả?"
Ngô Tâm vừa mới dứt lời, lập tức chú ý đến ánh mắt chê cười của Tô Hoài Dương, ngay sau đó Ngô Tâm lập tức đi tới trước mặt Tô Hoài Dương quát lớn nói: "Tôi nói không đúng sao
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cậu chỉ là một tháng bỏ đi vô tích sự mà thôi."
Tô Hoài Dương ngẩng đầu nhìn khí thể hùng hổ của Ngô Tâm, mở miệng hỏi: "Mẹ vẫn luôn gọi con là đồ bỏ đi, vậy mẹ nói một chút xem, phải có dáng vẻ như thế nào thì mẹ mới hài lòng? Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngô Tâm nhìn về phía Vương Tài, "Đương nhiên là dáng vẻ giống như cậu chủ Vương rồi! Trẻ tuổi, có bản lĩnh! Có phiền phức gì thì chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết, đi tới đầu thì người khác cũng phải kính trọng." "Giống như là chuyện ngày hôm nay vậy, phong thái của cậu chủ Vương có thể gọi là bản lĩnh!"
Tô Hoài Dương nghe vậy thì nhìn về phía Vương Tài đang dương dương đặc ý khi được Ngô Tâm khen. Thái độ ngạo mạn mắt cao hơn đầu, "Phong thái này khiến cho Tô Hoài Dương chỉ có thể lắc đầu thở dài một tiếng, "Con học không noi!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngô Tâm khinh thường lườm Tô Hoài Dương một cái, hừ lạnh nói: "Đương nhiên là cậu không thể học nổi rồi! Một tên quỷ nghèo kiết xác, cả đời cũng chỉ có thể đi xách giày cho người ta mà thôi!"
Vừa nói Ngô Tâm vừa nhìn về phía Vương Tài, vẻ mặt lấy lòng nói: "Cậu chủ Vương, để cho cậu chê cười rồi!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương Tài giơ tay lên phẩy phẩy, khách khi nói: "Có cái gì mà chê cười hay không chê cười, loại người không biết xấu hổ như vậy tôi cũng không ưa
Ngô Tâm nghe vậy lại trừng mắt một cái với Tô Hoài Dương, sau đó đưa tay vỗ ngực một cái, tức giận nói: "Tôi thật sự là chỉ cần nhìn thấy đồ bỏ đi này là thấy tức giận! Vốn đã khó chịu khi gặp phải chuyện như vậy, đồ bỏ đi này còn chạy tới đây làm bẩn mắt của tôi"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương Tài nghe vậy vung tay lên ra vẻ hào phóng nói: "Không sao đâu mẹ vợ, một lát nữa để con bắt ông chủ của cửa hàng này phải quỳ xuống nói xin lỗi, trước tiên giúp mẹ bớt giận đã!"
Hai mắt Ngô Tâm sáng lên, vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá! Loại gian thương này nên được xử lý như vậy, vẫn là cậu chủ Vương làm việc cẩn thận!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa hàng trang sức lập tức truyền tới giọng vừa dày vừa nặng một người đàn ông, "Là vị nhân vật lớn nào đến chơi vậy! Dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, đến chậm một phút là sẽ chặt một đầu ngón tay của Hồng Thiên Hổ tôi đây!"
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên vạm vỡ thấp dẫn theo mấy tên thuộc hạ đi vào, trên mặt của người đàn ông trung niên kia có một vết sẹo dài tới vai, nhìn qua có vẻ khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngô Tâm mới nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông này cũng sợ hết hồn, nhưng mà vừa nghĩ đến việc Vương Tài chính là người nhà họ Vương với khối tài sản có giá trị mấy nghìn, mấy kẻ lăn lộn trong xã hội như vậy làm sao có thể dám đắc tội được!
Ngay sau đó Ngô Tâm lập tức kiểu ngạo nói: "Cửa hàng này là của ông? Tới đây quỳ xuống nói xin lỗi cho tôi!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hồng Thiên Hổ nghe vậy cười một tiếng hung ác, hỏi Ngô Tâm: "Bà chính là nhân vật lớn khó lường kia?"
Ngô Tâm hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Vương Tải đứng bên cạnh, đang muốn nói thân phận của Vương Tài ra, lại phát hiện lúc này Vương Tài đang há to miệng, trong cổ họng giống như là đang mắc thứ gì vậy, nói không ra lời. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngay sau đó Ngô Tâm lại thấy toàn thân Vương Tài bắt đầu phát run, đột nhiên bùm một tiếng hai đầu gối đập xuống đất, "Hồng... Hồng gia!"
Lúc này nhân viên của trang sức Thành Nam cũng chạy ra, nói với nói với Hồng Thiên Hồ: "Hồng gia, chính là tên này bảo gọi cho ngài, còn nói chậm một phút là sẽ chặt một đầu ngón tay của ngài nữa!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương Tài nghe nói như vậy thiếu chút nữa là hít thở không thông, vị Hồng gia này, chính là anh em vào sinh ra tử của hoàng đế thế giới ngầm Sài Gòn này! Vết sẹo trên người ông ta, chính là do nhận thay người đó vào hai mươi năm trước khi hoàng đế thế giới ngầm vừa mới bắt đầu lập nghiệp.
Từ nhỏ Vương Tài đã được dạy bảo là không thể đắc tội những người nào ở Sài Gòn này, trong đó có một người chính là Hồng gia Hồng Thiên Hồ, người trong nhà còn cố ý cảnh cáo anh ta, cho dù có thật sự đắc tội với hoàng để thế giới ngầm thì cũng không được đắc tội người này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bởi vì nếu đặc tội với hoàng đế thế giới ngầm, ông ta còn có thể thấy anh chỉ là một con châu chấu nhỏ bé nên lười động vào, nhưng người này chỉ cần trừng mắt một cái thôi cũng phải trả giả, hơn nữa còn có tầng quan hệ này với hoàng đế thế giới ngầm, đắc tội Hồng gia Hồng Thiên Hổ, anh cũng đừng nghĩ đến việc sẽ có ai ở Sài Gòn này đến bảo vệ mình
Lúc này Vương Tài đã bị dọa sợ tới mức xém chút nữa tiểu ra quần, mà Hồng Thiên Hổ tìm được chính chủ, cũng đi về phía Vương Tài
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó Hồng Thiên Hổ lập tức giơ bàn tay vặn vẹo biến dạng đặt trước mặt Vương Tài nói: "Ba ngón tay này của tôi đều là bị chặt đứt vì anh trai của mình, cậu nói một chút xem, cậu là nhân vật thần thánh phương nào, lại có thể khiến cho ông đây phải tặng nốt chỗ ngón tay còn lại cho cậu?"
Trong nháy mắt này Vương Tài khóc lóc kể lể, chỉ biết không ngừng dập đầu, trong miệng mơ hồ nói không rõ, "Hồng gia tôi sai rồi! Ngài tha cho mạng chó này của tôi đi! Chuyện ngày hôm nay không liên quan gì đến tôi cả!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hồng Thiên Hổ lạnh lùng cười một tiếng, nhấc chân giẫm lên đầu Vương Tài đang quỳ dưới đất, sau đó mạnh mẽ giảm một cái, tiếng va chạm vang dội.
Ngay sau đó Hồng Thiên Hổ lập tức nhìn về phía nhân viên làm việc trong trang sức Thành Nam, không vừa lòng nói: "Đầu của mấy người mọc trên mông hay sao hả? Chỉ một con chó bẩn thỉu như này cũng có thể bị dọa sợ
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhân viên làm việc trong trang sức Thành Nam đều cúi đầu không dám nói lời nào, Hồng Thiên Hổ cũng không có tiếp tục làm khó người của mình, nhấc chân ra khỏi đầu của Vương Tài, lập tức có thuộc hạ đưa ghế ngôi đến.
Hồng Thiên Hổ thuận theo ngồi xuống, sau đó nói với Vương Tài: "Tôi chỉ cho cậu một phút, tìm người đến bảo lãnh mình. Chậm một phút, tôi sẽ chặt một đầu ngón tay của cậu, nếu như chặt hết ngón tay rồi...
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói tới chỗ này Hồng Thiên Hổ đột nhiên dừng lại một chút, sau đó nhìn
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn