**********
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lời này đối với Vương Tài mà nói không khác nào sấm sét giữa trời quang, Vương Tài ngay lập tức quỷ bỏ đến dưới chân Hồng Thiên Hổ cầu xin tha thứ "Hồng gia! Hồng gia! Tôi biết sai rồi, ngài cho tôi một cơ hội đi! Cho tôi một cơ hội đi mà!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vừa nói Vương Tài còn không ngừng tát lên mặt mình, vốn là trên mặt Vương Tài còn đang quấn băng vải, mấy cái tát này hạ xuống, trong nháy mắt băng vải nhuộm màu đỏ của máu.
Tiếng Vương Tài cầu xin tha thứ cũng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng nước mắt nước mũi lẫn vào máu trực tiếp chảy thẳng xuống.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vậy mà Hồng Thiên Hổ thấy vậy cũng chỉ đạp một cái, sau đó lạnh nhạt ra lệnh cho thuộc hạ đứng sau lưng nói: "Bắt đầu đi!"
Mấy người đi ra từ sau lưng Hồng
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thiên Hồ, nở một nụ cười tàn nhân với Vương Tài, ánh mắt kia, giống như là thực khách thèm nhỏ dãi chờ đợi làm thịt dê con.
Vương Tài thấy tình hình như vậy trong đầu ầm một tiếng, trong lúc tinh thần hỗn loạn mà đứng dậy bỏ chạy, vậy mà chỉ chạy được hai bước, lập tức bị mấy người khống chế trên mặt đất.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Sự sợ hãi khiến cho giọng nói của Vương Tài trở nên bén nhọn, "Hồng gia ngài tha cho tôi đi! Sau này tôi sẽ là một con chó của ngài! Ngài đi đường thì tôi sẽ liếm sạch giày cho ngài!"
Hồng Thiên Hổ vẫn không động đậy, mấy tên thuộc hạ thấy thế vẻ mặt lại càng thêm dữ tợn, một người trong đó, còn thò tay nắm chặt lấy một ngón tay của Vương Tài
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Người nọ còn chưa dùng sức, Vương Tài đã gào khóc thảm thiết giống như là tiếng sét đánh vậy, "Hồng gia! Tôi dùng tiền mua ngón tay này có được không?! Tôi cầu xin ngài..."
Lời cầu xin tha thứ của Vương Tài còn chưa nói xong, lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết lúc lâu không ngừng khác thay thế.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thuộc hạ của Hồng Thiên Hổ đều ra tay rất nhanh gọn, chẳng qua là một tiếng kêu thanh thủy vang lên, ngón trỏ của Vương Tài lập tức bị gãy đến tận vị trí mu bàn tay.
Vẻ mặt tái nhợt lúc này của Vương Tài, giống như là một loài bò sát bị chém đứt đầu vậy, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Từng tiếng kêu thảm thiết kia, khiến cho Ngô Tâm đứng một bên có cảm giác như là bản thân đang ở trong địa ngục vậy.
Đúng lúc này, Hồng Thiên Hồ lại giống như là sắp xếp chuyện nhỏ như bưng trà rót nước vậy, nói với thuộc hại "Một phút một lần, nhớ đó.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Sau khi nói xong, ánh mắt của Hồng Thiên Hổ lập tức rơi vào trên người Ngô Tâm, "Tôi nhớ là mới vừa rồi bà bảo tôi phải quỳ xuống nói xin lỗi đúng không!"
Ngô Tâm nghe vậy cả người chấn động, không nhịn được run rẩy, bà đã bao giờ phải nhìn thấy cảnh tượng như ngày hôm nay đâu, trong miệng ô ô hai tiếng, nhưng mà một chữ cũng không thể thốt ra được. "Tôi hỏi bà đó!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thấy Ngô Tâm thật lâu cũng không mở miệng, Hồng Thiên Hổ trực tiếp gầm lên một tiếng, dọa Ngô Tâm sự đến mức ngay lập tức giơ tay lên tát hai cái lên mặt mình, "Hồng gia! Là tôi miệng tiện, ngài đừng chấp nhặt với tôi!" VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Hồng Thiên Hổ nghe vậy khỏe miệng khẽ giương lên, "Ngại quá, tôi lại là người thích chấp nhặt! Bà cũng giống như cậu ta, hai mươi phút, gọi người của bà tới đây."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đòn cảnh cáo này trực tiếp khiến cho Ngô Tâm xụi lơ, cũng may mà Giang Chi Lâm kịp thời đỡ được, Ngôi Tâm mới không có ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, Giang Ngọc Như vẫn luôn ngồi chung một chỗ với Tô Hoài Dương cũng mở lời hỏi thăm, "Không phải là anh có quen biết vài người bạn hay sao? Bây giờ hỏi họ một chút xem có thể giúp một tay được hay không?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lúc Tô Hoài Dương đang muốn trả lời, Ngô Tâm vừa mới được đỡ dậy lập tức trút lửa giận lên người Tô Hoài Dương: "Chỉ là một con chó hoang mà thôi! Cậu ta thì có thể quen biết được ai cơ chứ
Vừa nói xong, Ngô Tâm lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Giang Ngọc Hằng, nhưng bà vừa mới mở khóa màn hình lập tức bị Tô Hoài Dương nhấn tắt, "Ngọc Hằng đang ngủ, mẹ đừng quấy rầy làm cô ấy tỉnh giấc, con có thể giải quyết được."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ngô Tâm nghe vậy lại càng thêm giận dữ, mằng ngay lập tức. "Mày cố ý muốn hại chết bọn tao đúng không hả! Tạo cho mày biết, nếu không có bọn tạo, mày cũng chỉ là một con chó ăn mày của nhà có tang không ai để ý đến mà thôi!"
Ngô Tâm vừa mới dứt lời, lập tức nghe thấy giọng nói của Hồng Thiên Hổ vang lên, "Là tên nhóc cậu nói có thể giải quyết được đúng không?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ngô Tâm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hồng Thiên Hồ đã đi đến gần, mang vẻ mặt nghiền ngầm nhìn Tô Hoài Dương. "Không có không có! Hồng gia, cậu ta chỉ là một tên ngốc mà thôi, ngài đừng nghe cậu ta nói bậy!” Vẻ mặt Ngô Tâm hoảng sợ giải thích.
Hồng Thiên Hổ không có để ý tới lời của Ngô Tâm, mà là tự mình nói: "Mấy người là cùng đi với nhau đúng không? Tốt lắm, nếu mà bây giờ tên nhóc cậu không thể giải quyết được chuyện này, vậy mấy người sẽ phải để lại một chân ở đây mà đi từ nơi này ra ngoài!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nghe nói như thế, Ngô Tâm lại càng thêm oán hận đối với Tô Hoài Dương, há mồm mắng: "Tô Hoài Dương cậu còn có chút lương tâm nào không vậy, dù gì thì nhà chúng tôi cũng đã nuôi cậu ba năm! Đây chính là sự báo ân của cậu sao?"
Đối với lời nói của Ngô Tâm, Tô Hoài
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Dương chỉ coi là gió thoảng bên tại.
Mà sau khi Giang Ngọc Như nghe thấy Tô Hoài Dương nói có thể giải quyết thì cũng yên lòng, mặc dù cô không biết rõ là những người này có mối quan hệ cụ thể như thế nào, nhưng lần trước không phải là anh rể cũng có thể giải quyết cái người tự xưng là hoàng đế thế giới ngầm ấy hay sao!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ngay sau đó Giang Ngọc Như không thể nhịn được sự tức giận nữa, chế nhạo Hồng Thiên Hồ nói: "Ông là một tên biến thái! Bản thân đã tàn phế lại còn muốn chặt đứt tay chân của người khác!"
Hồng Thiên Hổ nghe vậy giận tím mặt, ông ta ghét nhất là nghe người khác gọi mình là một kẻ tàn phế.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hai người Ngô Tâm và Giang Chí Lâm nhìn thấy tình cảnh như vậy ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám, ngược lại Ngô Tâm đứng lên ngăn cản còn bị Hồng Thiên Hồ tát một cái lên măt. "Cút ngay!" Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Sau khi Hồng Thiên Hổ gầm lên một tiếng, đã đi tới trước mặt Giang Ngọc
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Như, giơ tay lên giáng tát một cái xuống.
Giang Ngọc Như kinh sợ kêu một tiếng, ngẩng đầu lên tránh né về phía Tôi Hoài Dương bên kia.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vậy mà Giang Ngọc Như đợi một lúc lâu, cũng không thấy có chuyện gì xảy ra. Bàn tay của Hồng Thiên Hổ, cũng không có rơi xuống trên người cô
Giang Ngọc Như từ từ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy bàn tay của Hồng Thiên Hổ đã bị Tô Hoài Dương vững vàng năm chặt lấy "Mọi người đi trước đi! Tôi ở lại giải quyết
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Giọng nói ôn hòa của Tô Hoài Dương vang lên bên tai, lúc này Giang Ngọc Như mới phát hiện, mới vừa rồi trong lúc kinh sợ cô đã trốn vào trong ngực của Tô Hoài Dương.
Mặc dù Tô Hoài Dương không có bày ra vẻ mặt thất kinh gì, nhưng hành động theo bản năng của mình khiến cho khuôn mặt của Giang Ngọc Như đỏ lên.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ngay sau đó Giang Ngọc Như lập tức vòng qua cánh tay kiên cố của Tôi
Hoài Dương đứng lên, nhưng lúc này cô cũng phát hiện, thuộc hạ của Hồng Thiên Hổ cũng đã đi lên xúm lại vây chặt mọi người tới mức nước chảy không lọt.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lúc này Hồng Thiên Hổ cũng chậc chặc cười nói: "Có chút ý tứ. Nhưng mà muốn đi, cũng không có dễ dàng như vậy... Aaall"
Tay của Tô Hoài Dương dùng sức, lạnh nhạt nói: "Tôi không thích nói nhám."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hồng Thiên Hồ mặt mũi vặn vẹo nhìn Tô Hoài Dương, mới vừa rồi ông ta còn chưa có nói hết lời, lập tức cảm giác được sự đau đớn truyền đến từ bàn tay, hơn nữa ông ta có thể cảm nhận rõ ràng được, chỉ cần đối phương dùng thêm một chút xíu sức mạnh nữa, thì bàn tay này của ông ta sẽ hoàn toàn bị phết "Để cho bọn họ đi." Hồng Thiên Hổ nghiến răng gầm hét lên, cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao trước kia, đã giúp cho ông ta không giống như Vương Tài bị đau đớn đến mức lặn lộn trên mặt đất như vậy.
Ngô Tâm nghe vậy lập tức nhất chân chạy ra ngoài, bà ta cũng không muốn ở lại chỗ này một phút nào cả
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cùng lúc đó Vương Tài thấy Tô Hoài Dương mang vẻ mặt không sợ hãi một chút nào cả, anh ta cũng nhớ lại những lời mà Giang Minh Nguyên nói với mình đều chỉ là một trò đùa!
Tô Hoài Dương đúng là thật sự có thể bóp chết anh ta như bóp chết một con kiến vậy.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ngay sau đó Vương Tài lập tức cổ nhịn đau đớn, cầu xin Tô Hoài Dương nói: "Ngài Tô, trước kia đều là do tôi không đúng, ngài cho tôi xin lỗi! Tôi sẽ lấy tài sản của nhà họ Vương tới để biểu tặng ngài, chỉ cầu xin ngài thưởng cho tôi một điều, chính là cứu tôi với
Tô Hoài Dương cũng không để ý tới lời nói của Vương Tài, ngược lại Hồng Thiên Hổ được Tô Hoài Dương buông ra lập tức xông tới, giống như nổi điên đạp Vương Tài mấy phát, "Ai cho mày nói hả! Ai cho mày lắm mồm hả!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hồng Thiên Hổ đạp xong lại nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Vương Tài, sau đó quay đầu lại hung ác nhìn Tô
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn