**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Anh tự đi pha được rồi, không sao” Tô Hoài Dương đột nhiên mở miệng, cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.
Tô Hoài Dương không muốn vì mình mà gia đình xào xáo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quan hệ trong gia đình rồi cũng sẽ có ngày được cải thiện, nếu như đã muốn sống cuộc sống bình thường, thì cần phải chuẩn bị đối mặt với sò dò xét của người lớn trong nhà.
Nghĩ thế Tô Hoài Dương liên đi vào nhà bếp nấu nước pha trà
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngô Tâm nhìn thấy Tô Hoài Dương rời đi, sao đó liền nói với Tô Hoài Dương: "Nhìn thấy chưa? Đây là một thắng phế vật.
Giang Ngọc Hằng trong đầu trầm lặng lại, hít thở sâu sau đó ngả lưng vào ghế sô pha, muốn cải thiện quan hệ của người nhà và Tô Hoài Dương, sợ là còn phải tốn thêm rất nhiều thời gian nữa
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Hoài Dương ở trong căn nhà này nấu cơm pha tra đều làm rất nhẹ nhàng lệ làng, mốt lát sao đã pha xong một ẩm trà ngon bưng lên phòng khách. "Ba mẹ, con rót cho hai người."
Giang Chi Lâm cầm lấy ly trà nhấp một ngụm, nhưng Ngô Tầm nhìn cũng không thèm nhìn, tầm nhìn vẫn luôn dán vào màn hình tivi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vẫn luôn để Tô Hoài Dương dâng tra đứng đó một hồi, Ngô Tâm mới mở miệng nói: “Không muốn uống, mang đi di!"
Nghe thấy những lời này Giang
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngọc Hằng ngôi thẳng dậy, oan ức nói: "Me oi!"
Ngô Tâm trợn tròng mắt nhìn Giang Ngọc Hằng một cái, dạy bảo nói: “Làm sao, đủ lông đủ cảnh rồi phải không? Mẹ không phải là vì muốn tốt cho con sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Ngọc Hằng bị mấy lời này của mẹ mình nghẹn không nói nên lời, ở trong nhà này không ai có thể nói đạo lý tranh luận hơn Ngô Tâm được.
Giang Ngọc Hằng trực tiếp nhận lấy khay trà trong tay của Tô Hoài Dương, để trên bàn trà rồi lôi kéo Tô Hoài Dương vào trong phòng ngủ
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi đi vào phòng ngủ Giang Vu Nhu tức giận nằm lên giường, Tô Hoài Dương vội vàng đi lên an ủi nói: "Không sao đâu, em xem Ngọc Như giờ không gây phiền phức cho anh nữa, em cho anh thêm chút thời gian đi."
Giang Ngọc Hằng nghe thấy vậy mới dễ chịu hơn chút, có lẽ mối quan hệ trong nhà này chỉ có thể dựa vào thời gian để hòa hợp
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Ngọc Hằng nhắm mắt lại than thở một hơi, vứt bỏ những suy nghĩ linh này đi rồi nói với Tô Hoài Dương: "Ngày mai ký hợp đồng anh hãy đi cùng em đi! Hai ngày này có anh ở bên cạnh vận may của em không tệ chút nào.
Tô Hoài Dương đương nhiên không từ chối Gang Ngọc Hằng, mở miệng nói: “Không vấn đề gì.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Hoài Dương nói xong trong phòng ngủ liền yên tĩnh xuống, sau đó hai người đều cảm thấy ngượng ngùng, ngay đúng lúc Tô Hoài Dương định tìm chủ đề để nói chuyện, Giang Ngọc Hằng nhanh hơn cướp lời nói: “Anh ngủ trước đi, em đi xem lại hợp đồng của ngày mại lần nữa. “Uhm." Tô Hoài Dương đồng ý rồi chui vào trong chăn.
Đợi đến khi tiếng ngái ngủ của Tôi Hoài Dương truyền đến, Giang Ngọc Hằng mới bỏ hợp đồng trong tay xuống, trên thực tế bản hợp đồng thuê nhà này sớm đã chuẩn bị xong rồi, đâu cần phải xem nữa! Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chỉ là Giang Ngọc Hằng không dám ngủ trên giường trước khi Tô Hoài Dương chưa ngủ, hiện tại quan hệ cũng hai người đã tiến xa hơn một bước, nhưng về phương diện nào đó thì Giang Ngọc Hằng vẫn chưa có sự chuẩn bị.
Lỡ như Tô Hoài Dương muốn làm điều gì đó, Giang Ngọc Hằng thật không biết nên từ chối như thế nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cứ như thế một đêm qua đi, ngày thứ hai trời bừng sáng, khi Giang Ngọc Hằng tỉnh dậy thì Tô Hoài Dương đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi. "Em đi rửa mặt trước đi, xong rồi ra ăn sáng"
Đôi mắt mở ngủ của Giang Ngọc
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hằng trả lời theo bản năng: "Uhm" một tiếng, sau đó trong phòng tâm vang lên tiếng nước chảy.
Đợi đến khi Giang Ngọc Hằng ăn xong rồi định đón xe đi làm, thì đã hơn nửa tiếng sau rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hôm nay Giang Ngọc Hằng mặc một bộ công sở đi ra ngoài, vừa mới lên xe đã có một cảm giác lo lắng, cho nên cô quay qua nhìn Tô Hoài Dương dặn dò nói: “Một lát nữa nếu tên Vương Tài đó cũng đến, còn gây rắc rối cho anh, thì anh nhịn chút, hợp đồng này đối với công ty rất quan trọng.
Tô Hoài Dương trong lòng rõ, hợp đồng này không những quan trọng với nhà họ Giang, còn quan trọng với Giang Ngọc Hằng nữa, đây dù sao cũng là nhiệm vụ ký hợp đồng đầu tiên của Giang Ngọc Hằng, người nhà họ Giang đều đang mở to con mắt I quan sát.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu như Giang Ngọc Hằng làm hỏng chuyện, nói không chừng nhà họ Giang sẽ mượn cớ đó mà cản đường Giang Ngọc Hằng.
Thế nên Tô Hoài Dương rộng lượng nói: “Em yên tâm, anh sẽ không gây thêm phiên phức cho em đâu."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy là nói như vậy, nhưng điều trong lòng Tô Hoài Dương lo lắng là nếu cái tên Vương Tài này tự tìm đến cái chết, bất kính với vợ mình, vậy thì phế anh ta luôn cho xong.
Giang Ngọc Hằng nghe vậy thấy trong lòng ngọt ngào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cả hai đến một nhà hàng tên là Morningstar ở khu vực trung tâm thành phố.
Sau khi đi vào bên trong Giang Ngọc Hằng đã tìm được một chỗ ngồi xuống, trong lòng trở nên hồi hộp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trước đây những hợp đồng kiểu này đều do truyền viên của công ty đi ký, nhưng hôm nay những tên cáo già đó đều xin nghỉ phép tập thể.
Giang Ngọc Hằng cũng biết nhất định là có một số nội tình bên trong, đồng thời cô cũng biết, tùy cô đã ngôi lên vị trí chủ nhà của nhà họ Giang, nhưng nếu muốn quản lý hết toàn bộ nhà họ Giang, thật sự không dễ chút nào!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cứ như thế nữa tiếng đồng hồ sao, người của nhà họ Vương mới bắt đầu từ từ đi đến.
Vì người dẫn đầu chính là Vương Tài, thế nên Giang Ngọc Hằng đã sớm có sự chuẩn bị từ trước, cậu chủ nhà họ Vương Vương Tài tính khí cậu ấm lại hay thù vặt, khi còn đi học Giang Ngọc Hằng đã được nhìn thấy qua.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trước đây khi còn ở đội sao đỏ của trường, ở trên sân bóng Giang Ngọc Hằng đã thấy Vương Tài bị người ta cướp công đầu, liền ra tay bẻ gãy ngón tay của người đó. Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Hơn thế nữa đêm hôm qua bị làm xấu mặt như thế, dù cho chuyện đó nói đến cùng không liên quan đến hai người họ, thì Vương Tài cũng sẽ đến kiểm chuyện với họ thôi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng Giang Ngọc Hằng không ngờ được là, Vương Tài phủi mông ngôi xuống ghế sô pha đối diện chỗ hai người họ xong một câu cũng không nói, biếng nhất mà dựa vào ghế sô pha.
Sau đó người đại diện của nhà Vương nói với Giang Ngọc Hằng: "Tổng giám đốc Giang, chúng ta bắt đầu đi l
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Ngọc Hằng tinh thần khẽ sửng sở, tuy thấy kỳ lạ, nhưng nếu thật sự Vương Tài không gây phiền phức cho họ, Giang Ngọc Hằng tự nhiên cũng thấy thoải mái hơn.
Sau đó hai bên cùng bàn đến chuyện hợp tác, dù kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi nhiều, nhưng ai cũng là người làm kinh doanh nên đương nhiên sẽ không để tuột mất bất cứ cơ hội kiếm lời nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cuộc thảo luận này kéo dài đến tận trưa mới kết thúc, Giang Ngọc Hằng nói đến cổ họng cũng khô hết rồi, trên trán đổ đầy những hạt mồ hôi li ti.
Đợi hợp đồng xong xui in ra, Giang
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngọc Hằng liên đóng con dấu của tập đoàn Giang Thị lên trên đó.
Sau đó Giang Ngọc Hằng đẩy hợp đồng đến trước mặt của Vương Tài, chỉ cần Vương Tài ký tên đóng dấu, chuyện này coi như đã xong rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này Vương Tài luôn ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại nói: "Ngọc Hằng, vất vả quá!”
Giang Ngọc Hằng khách sáu đáp: "Van on."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vương Tài lúc này đang như nằm trên ghế sô pha mà đứng dậy, cười hi hửng với Giang Ngọc Hằng: "Điều kiện sau cùng, bảo cái tháng phế vật kế bên cô quỳ xuống xin lỗi tôi. Sau đó bản hợp đồng này, tôi thậm chí còn có thể ký kết dựa theo cách nghĩ lúc này của cô!
Giang Ngọc Hằng nghe thế lập tức tỉnh ngộ ra, bản hợp đồng này từ lúc bắt đầu, Vương Tài đã không hề có ý định ký kết như bình thường, vừa rồi không nói tiếng nào, chẳng qua là tiêu khiển bản thân một chút.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vương Tài không khỏi mỉm cười khi nhìn vẻ mặt vừa khó chịu vừa tức giận của Giang Ngọc Hằng, không hài lòng thì sao Sau bao nhiêu sức lực, rốt cuộc hợp đồng có được ký kết hay không, vẫn phải dựa vào Vương Tài anh ta gật đầu đồng ý mới được.
Nghĩ đến đây Vương Tài liền cầm ly rượu vang đã gọi đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó đắc ý vừa lòng nói: “Bạn học cũ, vụ làm ăn này không lẽ không có lời sao?” "Cô chỉ cần nói con chó bên cạnh cô quỳ xuống kêu lên hai tiếng, thì có thể lấy hợp đồng mà bà nội của cô cũng không ký được! "Vương Tài! Cậu có bệnh đúng không
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giọng điệu phần nộ của Giang Ngọc Hằng khiến cho người ngồi tại đó và những khách hàng đang ngồi ăn xung quanh đều giật mình, ly rượu trong tay của Vương Tài cũng bị khi thế này của Giang Ngọc Hằng làm cho run lên.
Lúc này Giang Ngọc Hằng cũng không thể ngờ mình lại nổi nóng như thể, rõ ràng trước khi đến đây còn dặn dò Tô Hoài Dương phải biết nhịn, bây giờ ngược lại bản thân mình khi nghe những lời nhục mạ Tô Hoài Dương lại
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!