**********
Chương 74: Ai đó muốn hủy hoại khuôn mặt của Giang Ngọc Như "Giờ anh đi tìm Ngọc Như đi, nó ở phòng kinh doanh. Em đang cùng giám đốc Chu đi xem phòng thương mại của công ty họ, nói chuyện với anh sau nhé!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng nói xong liền cúp điện thoại, từ đầu đến cuối đều không nói với Tô Hoài Dương rằng anh đến đây làm gì!
Khi Tô Hoài Dương đang thấy mơ hồ, anh nhận được tin nhắn từ Giang Ngọc Hằng. Trong tin nhắn, cô nói rằng cô mua quà cho Chu Hoàng Nhật nhưng người ta nhất quyết không nhận, thế nên cô mới bảo Tô Hoài Dương đến mang nó về nhà trước, chờ cô trở về rồi hay giải quyết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương nhìn thấy tin nhắn này liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây vốn dĩ là đến tặng quà, cho dù người ta có không nhận thì cũng không thể bảo ngay trước mặt người ta rằng sẽ cầm quà về!
Sau khi hiểu ra, Tô Hoài Dương đã hỏi một người ngang qua đường đến phòng kinh doanh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi đi thang máy rồi hỏi mấy lần nữa, Tô Hoài Dương rốt cuộc cũng tìm được nơi Giang Ngọc Như làm việc.
Lúc này Giang Ngọc Như đang ngồi trong một văn phòng riêng và xem tài liệu, trên bàn và dưới tầng trệt có nhiều hộp quà đủ kích cỡ khác nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương lập tức mở cửa bước vào, đúng lúc đó, mọi người xung quanh cũng có người vô tình cũng có người cố ý nhìn qua.
Chỉ cần nhìn qua, Tô Hoài Dương cũng có thể thấy, ở bộ phận kinh doanh, Giang Ngọc Như nhận được rất nhiều sự chú ý! Nhưng sự chú ý này là tốt hay xấu, thì cũng không nói chắc được
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Tô Hoài Dương đẩy cửa đi vào, Giang Ngọc Như cũng ngẩng đầu lên.
Chỉ có điều cô ta vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt Tô Hoài Dương lập tức lạnh đi. Giang Ngọc Như hai mắt đỏ hoe vì khóc, trên trán có một vết sưng tím to, trên đó có hai vết căn sâu màu đen, cũng như có dấu thuốc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Ngọc Như lập tức giải thích, "Vừa rồi tôi bị nhện căn! Tôi đến bệnh viện rồi, không sao đâu!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không sao đâu! Tô Hoài Dương không biết là
Giang Ngọc Như không hiểu rõ hay là không muốn nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn vết thương và triệu chứng, Tô Hoài Dương biết đó là một con nhện có tên là Recluse đã căn Giang Ngọc Như, chỉ có một khả năng loại nhện này xuất hiện ở Việt Nam, đó là có người đặc biệt mua nó.
Một khi đã bị con nhện này cần thì người bệnh sẽ buồn nôn, đau đớn, sưng tấy và nghiêm trọng là loét da l
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Và nơi mà Giang Ngọc Như bị căn là mặt, vậy thì, nói một cách đơn giản, có kẻ nào đó đang muốn hủy hoại khuôn mặt cô ta!
Cho dù Giang Ngọc Như đã đến bệnh viện để xử lý vết thương, những vẫn cần phải nghỉ ngơi vài ngày để hồi phục.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt Tô Hoài Dương lúc này lạnh đến kinh khủng, tuy rằng hậu quả của việc này không quá nghiêm trọng những như thế cũng không thể dập tắt lửa giận trong lòng Tô Hoài Dương!
Sau đó Tô Hoài Dương đá tung cánh cửa kính và đi về phía phòng giám sát, thay vì ở đây hỏi han một cách tức giận, thì đi đến phòng camera giám sát sẽ giúp anh trực tiếp biết được nhiều chuyện hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà lúc này, một giọng nữ bén nhọn ngăn lại Tô Hoài Dương, "Anh là ai đấy! Đạp hỏng của kính rồi muốn bỏ chạy sao, anh coi đây là nhà anh đấy à!Xin nói với anh đây là Tập đoàn Ánh Dương!"
Tô Hoài Dương vừa nghe thế liền quay đầu lại, trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận vô cùng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi người phụ nữ đó nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô ta không khỏi rùng mình một cái, vẻ kiêu căng vừa rồi cũng biến mất.
Giang Ngọc Như lúc này cũng chạy ra ngoài, vội vàng xin lỗi người phụ nữ kia: "Thực xin lỗi trưởng nhóm Kiều! Anh ấy là anh rể của em, em sẽ bồi thường!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi trường nhóm Kiều nghe nói Tô Hoài Dương là anh rể của Giang Ngọc Như, thì gương mặt trang điểm đậm lại càng tỏ ra giễu cợt, vẻ kiêu ngạo vừa biến mất đã quay lại ngay lập tức. Cô ta trách móc Giang Ngọc Như: "Đương nhiên phải đền tiền! Buổi chiều còn có mấy vị khách quan trọng, cô chuẩn bị kĩ càng chưa? Còn không mau đi chuẩn bị đi
Người kia vừa dứt lời, Giang Ngọc Như lại tiếp tục quay vào làm việc, nhưng Tô Hoài Dương đã giữ cô lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Tô Hoài Dương nhẹ nhàng nói với Giang Ngọc Như: "Em cầm theo thuốc của bệnh viện rồi về nhà nghỉ ngơi đi, anh sẽ xin nghỉ phép cho em, đã đau như thế rồi, đừng cố chịu nữa!"
Lời nói của Tô Hoài Dương bất giấc khiến lòng Giang Ngọc Như cảm thấy ấm áp, khỏe mắt Giang Ngọc Như bỗng hơi ươn ướt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trán cô ấy không phải đầu đến chết đi sống lại sao? Đọc tài liệu cả nửa ngày trời mà không nhớ lấy một chữ, vậy mà số tài liệu buổi chiều trưởng phòng cũng bảo cô ta đọc!
Nhưng cho dù Giang Ngọc Như đi thì với tình hình sức khỏe hiện giờ cũng không thể đàm phán hợp đồng thành công được!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Giang Ngọc Như đi đến văn phòng của cô ta, cầm theo một ít đồ đạc và rời đi.
Thấy vậy, trưởng nhóm Kiều gắt lên: "Nếu cô dám đi thì ngày mai không cần tới nữa! Mới mệt một tí mà đã không chịu được thì còn đến Ảnh Dương làm việc làm gì!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Như nghe thấy vậy nhưng không hề có ý nhượng bộ, chồng của cô ta là trưởng phòng kinh doanh thì đã sao chứ? Ai ở nhà mà không phải cục cưng được yêu quý chứ! Không phải việc gì to tác thì bỏ đi.
Nghĩ vậy, Giang Ngọc Như vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, lúc đi vẫn cố gắng giúp Tô Hoài Dương cầm theo mấy hộp quà, muốn giảm bớt gánh nặng cho anh rể.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy vậy, sau khi đến Ánh Dương rèn luyện mấy ngày, Giang Ngọc Như quả thực đã trưởng thành lên nhiều. Cập nh*ật chương mới nhất tại Truyện88.vip
Sau đó Tô Hoài Dương cũng mỉm cười, chỉ có điều đây là lần cuối anh anh tỏ ra thân thiện ở Ảnh Dương trong hôm nay!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Giang Ngọc Như rời đi, Tô Hoài Dương quay sang nhìn trưởng nhóm Kiều, "Cô chính là người đã đặt con nhện lên đầu Ngọc Như!"
Vừa rồi, vì Giang Ngọc Như vẫn còn ở đây nên ánh mắt Tô Hoài Dương vẫn tỏ ra dễ chịu, nhưng bây giờ, trưởng nhóm Kiều thấy ánh mắt người trước mặt mình cứ như muốn lăng trì xử tử cô ta vậy, khiến cô ta sợ hãi sâu sắc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lúc kinh hoàng, trưởng nhóm Kiều không trả lời câu hỏi của Tô Hoài Dương mà bỗng hét to lên: "Gọi cho bảo vệ! Gọi cho bảo vệ đi! Có người đến đây gây sự
Hét lên như vậy, trưởng nhóm Kiều cảm thấy được an ủi phần nào, ít nhất cô ta cũng có dũng khí để nói chuyện rồi!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay lập tức, trưởng nhóm Kiều lại cao giọng, nói: "Tôi nói với anh là ai làm thì anh làm được gì? Con để tiện đó bị thể là đáng đời"
Bop
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay khi vừa dứt lời, trưởng nhóm Kiều đã bị Tô Hoài Dương tát ngã dúi xuống đất.
Sau đó Tô Hoài Dương cũng không thèm liếc nhìn nhóm trưởng Kiều ngã trên mặt đất, máu trộn lẫn nước miếng, thay vào đó anh liếc mắt nhìn tất cả mọi người trong bộ phận kinh doanh, tức giận hét lên: "Còn có ai liên quan chuyện này! Đi ra!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ, bộ phận kinh doanh vốn dĩ yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào. "Người đàn ông này là ai! Hét lớn như vậy, người không biết còn tưởng rằng anh ta là ông chủ của Ánh Dương đấy!" "Kệ anh ta đi! Dám đánh trưởng nhóm Kiều thì chắc anh ta không muốn sống nữa rồi! Nhóm trưởng Kiều là vợ của trưởng phòng. Anh ta dám đánh vợ trưởng phòng, còn không lột da anh ta ra sao!"
Trong khi nói chuyện, những người này không để ý đến những người bảo vệ lúc này đã ở trước cửa phòng kinh doanh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
An ninh của Ánh Dương luôn rất tốt, bảo vệ sẽ có mặt ngay khi có sự cố xảy ra, nhưng lần này, một vài nhân viên bảo vệ đã bỏ trốn ngay khi họ nhìn thấy Tô Hoài Dương!
Ôi trời! Anh Dương trong đang rất tức giận, tốt nhất là không nên nịnh nọt vào lúc này!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những người bảo vệ ngoài kia nghĩ được như vậy cũng may nhờ đội trưởng của họ là vệ sĩ riêng của chủ tịch, và họ đã đặc biệt được dặn là đừng đắc tội với anh Dương!
Nếu họ lao vào mà không biết đầu đuôi tình hình thế nào, họ có thể bị mất việc
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương vốn đang rất tức giận, không quan tâm đến tình hình ngoài cửa, nhưng sau khi thấy không ai dám đứng lên, anh ta bước đến phía trưởng nhóm Kiều, và nằm tóc cô ta lên.
Ngay khi anh năm mớ tóc lên, nhóm trưởng Kiều hét lên thảm thiết, tiếng hét chói tai như thể sắp đâm thủng màng nhĩ người nghe vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”