• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Ngay lập tức Tô Hoài Dương đã làm theo yêu cầu, mấy nhân viên bảo vệ đã thở phào nhẹ nhõm sau khi xác định được danh tính của Tô Hoài Dương.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi đăng ký xong, Tô Hoài Dương đã sẵn sàng đưa Giang Ngọc Hằng vào.



Vừa mới đi vài bước, Tô Hoài Dương liền nhìn thấy một vài người do dự.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tô Hoài Dương cũng không phải người lạnh lùng, lập tức hỏi: "Anh có câu hỏi nào không?"



Vài người nói: "Xin lỗi! Anh Dương có cần chúng tôi đưa anh vào không? Nếu đi bộ thì phải đi bộ một lúc lâu."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tô Hoài Dương nghe xong nói: "Như vậy phiền toái cho mọi người quá."



Nghe được lời nói của Tô Hoài Dương, mấy người thở phào nhẹ nhõm, dù sao mỗi biệt thự trong khu biệt thự ven biển đều là lãnh địa riêng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Anh Tô Hoài Dương này rõ ràng là lần đầu tiên tới đây, nếu sai đường họ sẽ gặp rắc rối.



Nói thế nào thì trách nhiệm của họ là phải đưa những cư dân mới nhận biết đường đi, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một người đi taxi và dép lê tới đây.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Trước đây, những chủ biệt thự ở đây đâu cần họ dẫn đường đi đâu, họ biết rõ khu vực lân cận rồi mới mua.



Trong lúc suy nghĩ, trưởng nhân viên bảo vệ cũng không chậm trễ, phóng xe chạy đi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đúng lúc này, sau lưng Tôi Hoài Dương nhiên vang lên tiếng còi xe, tiếp theo là tiếng chửi rủa: "Chó ngoan không cản đường, tránh ra!"



Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc Maserati đang đậu phía sau họ.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cùng lúc đó, những người trên xe nhìn thấy cả hai quay đầu lại đạp mạnh chân ga, Maserati lao về phía hai người như một con bò rừng.



Sau đó, kèm theo một tiếng cọ xát rất tai, chiếc xe chỉ cách Tô Hoài Dương mười cm thì dừng lại. "Anh bị điếc đúng không? Không nghe thấy tôi bảo tránh ra à?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Một giọng nói độc đoán vọng ra từ chiếc Maserati, sau đó một thanh niên gầy, đeo kính rầm bước xuống từ ghế lái.



Thanh niên xuống xe, định kêu Tô Hoài Dương tránh ra, nhưng đột nhiên nhìn thấy Giang Ngọc Hằng đang đứng ở bên cạnh Tô Hoài Dương.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Ngọc Hằng trời sinh xinh đẹp, chỉ một cái liếc mắt đã khiến người thanh niên kia buông lời trêu ghẹo: "Người đẹp, em có muốn vào không? Lên xe đi! Anh đưa em đến biệt thự của anh chơi."



Nói xong, thanh niên tự mãn vỗ về phía trước chiếc Maserati



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhưng ngay khi giọng nói của người này dứt lời, Tô Hoài Dương đã đá văng anh ta ra.



Tô Hoài Dương không chút thương xót, trực tiếp đá văng người thanh niên kia mấy mét, cuộn tròn trên mặt đất mà kêu gào.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Khi Tô Hoài Dương vừa chuẩn bị đi được vài bước, thì lời thốt lên từ người lái phụ



Maserati khiến Tô Hoài Dương dừng lại. "Giang Ngọc Hằng! Tại sao lại là cô ?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vừa dứt tiếng, một người phụ nữ ăn mặc hở hang xuất hiện từ ghế lái phụ.



Tô Hoài Dương chưa bao giờ thích người ăn mặc như vậy, hơi nhíu mày hỏi Giang Ngọc Hằng: “Em biết cô ta à?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Ngọc Hằng dường như không muốn nói thêm, chỉ đáp: "Bạn học, tên cô ấy là Lưu Thanh." "Ồ, hiếm khi cô Ngọc Hằng nhớ tới tôi!"



Lưu Thanh nghe xong tựa hồ nhìn thấy cái gì kỳ quái, sau đó cố ý lắc lắc cái túi LV đeo trên vai nói: "Nghe nói cô đã kết hôn, đây là chồng của cô!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lưu Thanh lướt nhìn Tô Hoài Dương mấy lần.





Sau khi ước lượng Tô Hoài Dương mặc quần áo tới 700 nghìn, vẻ khinh thường trên mặt Lưu Thanh càng thêm rõ nét.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tô Hoài Dương nhìn thấy thế, liền biết người phụ nữ này là như thế nào, hẳn là không khác mấy so với Trương Lệ lúc trước!



Đối với loại người này, Tôi Hoài Dương thật sự không có hứng thú nói chuyện chút nào.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vừa rồi Giang Ngọc Hằng cũng rụt người lại, đồng thời nói nhỏ bên tai anh: "Quên đi, chúng ta đi xem nhà trước đi!”



Nghe vậy, Tô Hoài Dương kéo Giang Ngọc Hằng đi vào, trưởng phòng an ninh đến ga ra lấy xe, cứ thế bước vào là có thể gặp được.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhưng hai người còn chưa kịp đi vài bước, Lưu Thanh đã chạy tới túm lấy bả vai của Giang Ngọc Hằng, đồng thời hét lớn: "Đứng lại! Đánh người xong thì muốn chạy à, cô tưởng rằng đây là nhà họ Giang của cô sao!"



Tô Hoài Dương sẽ không bao giờ để tay của người phụ nữ này chạm vào Giang Ngọc Hằng, anh xoay người giơ tay chặn Lưu Thanh qua một bên.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lúc này Tô Hoài Dương còn chưa nổi giận, Giang Ngọc Hằng là người nổi giận đầu tiên, quát: "Vậy cô muốn thế nào?"



Lưu Thanh cười nhẹ nhàng khi nghe được lời này, duỗi mấy ngón tay ra: "3,5 tỷ!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe vậy Tô Hoài Dương không khách khí, trực tiếp nói: "Nếu cô nghèo đến điên luôn rồi thì có thể đi bản thân!"



Lưu Thanh dường như đặc biệt quan tâm đến chữ "bán", vừa nghe lời này, liền tát Tô Hoài Dương một cái, mắng chửi: "Anh mới đi bản thân!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tuy nhiên, Tô Hoài Dương vừa bấm huyệt trên cổ tay đã khiến cô ta co tay lại. Cập nhật nhanh nhất *trên Truyện88.vip



Lưu Thanh không dám làm gì nữa khi nhìn thấy điều này, cô ta quay người chạy tới chỗ thanh niên ngã xuống đất rú lên. "Anh Thần! Em suýt bị bắt nạt thảm rồi đây này!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lưu Thanh giả vờ ấm ức, thanh niên kia nghe vậy gắng gượng đứng lên, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Mẹ kiếp, dám động đến ông đây!"



Thanh niên vừa nói vừa tiến về phía Tô Hoài Dương, sau đó độc đoán nói: "Mẹ kiếp, anh là ai? không muốn sống nữa phải không!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lưu Thanh hiểu rõ bạn trai của mình nhất, cô ta nếu biết anh ta gặp rắc rối, trước tiên sẽ phải tìm hiểu cặn kẽ gốc rễ đối phương, cô ta liền chế nhạo nói: "Một là cô Giang Ngọc Hằng của nhà họ Giang, hai là anh chồng ở rể nhà cô ta!"



Thanh niên cười nhạo khi nghe vậy: "Mẹ kiếp, nhà họ Giang là cái thá gì! Ông đây bây giờ chỉ cho mày hai cách, hoặc là trả 3,5 tỷ hoặc là quỳ xuống cho ông đây xem!" "Một chân là 3,5 tỷ đúng không? Vậy thì cậu đứng yên, hôm nay tôi mới phát tài!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tô Hoài Dương nói xong giờ chân đá lên, lần này thiếu niên đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lại bị đạp ngã xuống đất lần nữa.



Đương nhiên điều quan trọng nhất là Tô Hoài Dương còn chẳng thèm bước tới.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nói đến chuyện này, lúc trước Tô Hoài Dương chắc chắn muốn làm, cho dù bên kia ra giá bao nhiêu, Tô Hoài Dương cũng sẽ ra tay trong một phút không hơn không kém.



Nhưng bây giờ vợ vẫn ở bên nên anh vẫn phải kiềm chế tính nóng nảy của mình.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lưu Thanh nhìn thấy thiếu niên lại bị đá đi, không những không nổi giận mà còn cười nói với Tô Hoài Dương: "Anh biết người anh đã là ai sao? Cậu chủ nhà họ Triệu đấy!" "Họ Triệu! nhà họ Giang nhỏ bé của các người không sánh nổi đâu!"



Họ Triệu? Chỉ có một nhà họ Triệu nổi tiếng ở Sài Gòn, chủ yếu kinh doanh công ty thương mại, doanh thu mấy trăm tỷ một năm, quan trọng nhất là những ngôi sao giải trí, bọn họ không thiếu tài nguyên truyền thông.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nếu bạn xúc phạm đến nhà họ Triệu, truyền thông bẩn có thể nói bất cứ điều gì!



Giang Ngọc Hằng mặc dù không sợ, nhưng cô không muốn gây phiền phức cho Tô Hoài Dương, sau đó Giang Ngọc Hằng nói với Tô Hoài Dương: "Đi thôi! Đừng dây vào họ nữa." "Muốn đi sao? Làm sao có thể dễ dàng như vậy!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lưu Thanh chế nhạo một hồi, sau đó còn nói: "Vừa rồi là 3,5 tỷ, bây giờ đổi rồi, 35 tỷ!"



Đồng thời, nam thanh niên cũng đứng dậy nói thêm: "Không




Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK